Phượng Hoàng xoay người, chậm rãi đi ra cửa, thế nhưng lúc nàng đi tới cửa, đột nhiên nàng lại ngừng lại: "Ngươi có biết quan trọng nhất là gì không? Thật ra, hắn cũng không phản đối ta làm như vậy, hắn biết tất cả những chuyện ta đang làm, nhưng hắn chẳng bao giờ ngăn cản ta."
Kéo cửa phòng ra, Phượng Hoàng đi ra khỏi phòng làm việc, không quay đầu trở lại nữa, mà Hạ Mạt lại lạnh băng, không nói lời nào.
Lúc này, trong quán bar Luật Động Thanh Xuân, bầu không khí rất náo nhiệt.
"Dùng sức một chút!"
"Mạnh tay lên!"
"Đánh hắn!"
Bốn thanh niên tóc húi cua đang ở đó đánh lão đại đầu trọc của bọn hắn, mà phía dưới, một đám người cũng đang thừa dịp ồn ào lung tung, mà lúc này, Hoa ca trong miệng nam tử đầu trọc còn chưa đến, Hạ Chí và Tô Phi Phi vẫn đang ngồi bên cạnh đàn dương cầm, chẳng qua, hiện tại bọn họ cũng không đánh đàn nữa.
"Ta vẫn không biết rốt cuộc vì sao nơi này lại bị cháy." Tô Phi Phi nhẹ giọng nói.
"Không nên gấp, còn rất nhiều thời gian." Giọng nói của Hạ Chí vẫn ôn hòa như cũ.
Tô Phi Phi gật đầu, không thèm nhắc lại, chỉ có điều nàng vẫn đang dùng đôi mắt xinh đẹp tìm kiếm chung quanh, dường như muốn tìm cái gì đó.
"Đều tránh ra cho lão tử!" Lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ cửa quán bar, sau đó, mọi người lập tức thấy được một nam tử mập lùn vọt vào, mặc dù hắn ta tới một mình, nhưng dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng với người khác của hắn ta lại khiến tất cả mọi người vô thức tách ra.
Mà giờ khắc này, nam tử đầu trọc đang bị đánh tới có chút thê thảm trên sân khấu lại vui mừng quá đỗi, vội vàng hô to: "Ngừng, Hoa ca đến!"
Bốn thanh niên tóc húi cua tranh thủ thời gian ngừng tay, sau đó, nam tử đầu trọc nhịn đau từ dưới đất bò dậy, đứng trên sân khấu, vừa vẫy tay vừa hô to: "Hoa ca, ở đây, ở đây!"
Nam tử mập lùn vừa nhằm phía sân khấu vừa giận dữ hét: "Tên khốn kiếp mắng lão tử đâu? Nhanh cút ra đây cho lão tử... A? Đầu trọc, sao ngươi lại thành đầu heo?"
Dưới đài một mảnh cười vang, bọn người này thực sự là côn đồ sao? Vì sao lại khiến người ta cảm thấy đậu bức(1) như thế?
(1) Đậu bức (cũng có nghĩa giống với đậu bỉ): ý chỉ những người vừa buồn cười vừa ngu xuẩn.
"Cái kia… Hoa ca, thật ra tên lưu manh kia chính là ta..." Đầu trọc bày ra vẻ mặt cầu xin, "Không phải ta muốn chửi ngươi, ta chỉ muốn Hoa ca mau tới đây, nếu ngươi tới chậm, ta sẽ bị đánh chết... A!"
Đầu trọc còn chưa dứt lời, nam tử mập lùn đã ra tay, vừa đánh vừa mắng: "Thảo, đầu trọc ngươi chán sống rồi? Ngươi lại dám mắng lão tử..."
"Tạm thời ngừng." Đúng lúc này, giọng nói lười biếng truyền vào trong tai nam tử mập lùn.
"Ngừng ngươi lão..." Nam tử mập lùn vừa há mồm đã muốn mắng người, đồng thời quay đầu nhìn lại, mà vừa nhìn một cái, hắn ta lập tức cứng rắn nuốt ngược những từ ngữ thô tục kia lại xuống bụng, trong nháy mắt gương mặt mập đỏ bừng lên, "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là, ngươi là cái kia... Hạ Hạ Hạ Hạ..."
Thoáng cái nam tử mập lùn đã bị dọa đến lắp bắp, hắn ta là một trong số những người đã tham gia thọ yến của Tứ gia lúc trước. Đêm hôm đó hắn ta còn bị Hạ Chí đánh tới nằm rạp xuống đất. Gần ngàn người, cứ một hồi như vậy, tất cả đều bị Hạ Chí đánh ngã, tất cả những người bị đánh đều nói tên gia hỏa này vốn không phải người, nhưng hiện tại, hắn… sao hắn lại ở chỗ này?
"Hoa ca, không nên trách ta, là Hạ lão sư muốn ta kêu ngươi tới, ta không dám không theo." Nam tử đầu trọc bày ra vẻ mặt cầu xin.
"Hạ lão sư, ngài… ngài có gì dặn dò?" Nam tử mập lùn tự xưng Hoa ca này vốn không có thời gian đi quan tâm nam tử đầu trọc, một người trâu bò tới mức có thể chọc Tứ gia tức chết nhưng tới tận bây giờ vẫn không có ai đi tìm hắn tính sổ, mà hắn ta, nói cho cùng hắn ta chỉ là một tiểu nhân vật, nào dám đắc tội với vị đại gia này.
"Nghe nói ngươi rất thích nàng?" Hạ Chí dùng ngón tay chỉ người đàn dương cầm của quán bar.
"Vâng, đúng vậy." Nam tử mập lùn nói lắp bắp.
"Ngươi xấu như vậy, chắc chắn nàng sẽ không thích ngươi, đúng không?" Hạ Chí lại hỏi.
"Này… vâng, đúng vậy." Nam tử mập lùn vẫn chỉ có thể gật đầu vâng dạ.
Trong đám người lại có người bật cười, Hạ lão sư này hoàn toàn không quan tâm tới lòng tự trọng của người ta.
"Cho nên ngươi vừa muốn bắt cóc nàng tới nhà, đúng không?" Hạ Chí lại hỏi.
"Ta, ta chỉ..." Nam tử mập lùn hơi không dám thừa nhận.
"Ngươi thấy ta đẹp trai không?" Lúc này Hạ Chí lại chỉ chỉ mũi mình.
"Đẹp trai, ngài đẹp trai nhất!" Nam tử mập lùn lập tức nói.
"Ngươi cảm thấy ta lợi hại sao?" Hạ Chí lại hỏi.
"Lợi hại, đương nhiên ngài rất lợi hại, ngài lợi hại nhất!" Nam tử mập lùn lập tức nói tiếp.
"Ngươi có biết ta có bạn gái rồi không? Vì theo đuổi nàng, ta còn phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết đây." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Biết, bạn gái ngài rất đẹp." Nam tử mập lùn lập tức trả lời.
Phía dưới không ít người lại nói thầm, hiển nhiên gia hỏa này đang nói Thu Đồng, nhưng hiện tại hắn còn đang dẫn theo một mỹ nữ khác đi chơi đây.
"Như vậy, hiện tại vấn đề xuất hiện, ta đẹp trai như vậy lợi hại như vậy, nhưng nhìn thấy mỹ nữ ta thích, ta vẫn phải ngoan ngoãn theo đuổi, ngươi xấu như vậy lại ngu xuẩn như thế, dựa vào cái gì mà ngươi thấy vừa mỹ nữ mình thích liền có thể trực tiếp cướp đoạt?" Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Loại chuyện này có làm cũng phải là ta làm, loại người ngu xuẩn như ngươi có tư cách gì làm vậy?"
Nam tử mập lùn nhất thời ngây dại, những người khác cũng nghe tới ngẩn người, chẳng ai ngờ tới Hạ Chí lại có thể bày ra một vấn đề như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lời này của hắn lại có lý có cứ, hình như đúng là không cách nào phản bác thật.
"Cháy, chạy mau, có cháy..." Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền đến, mà gần như đồng thời, không ít người đều ngửi thấy trong không khí có mùi khói!