Ngọn lửa thiêu đốt suốt một phút đồng hồ, tiếng cười quái dị của nam tử mặt thẹo cũng dần dần ngừng lại, rốt cục hắn ta cũng phát hiện tình huống có gì đó không đúng.
"Cho ngươi thêm chút lửa!" Nam tử mặt thẹo đột nhiên thét lên một tiếng quái dị, hai tay vẽ trên không trung, một trái cầu lửa thật lớn xuất hiện giữa hai tay hắn ta, sau đó, hai tay hắn ta đẩy tới, hỏa cầu còn lớn hơn quả bóng rổ này lập tức phóng về phía hỏa diễm, hiển nhiên hắn ta muốn thêm một mồi lửa.
Nhưng vào lúc này, hỏa diễm lại đột nhiên tắt ngấm, Phượng Hoàng hoàn hảo không chút hao tổn đứng ở nơi đó, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, phun ra một đóa hoa sen màu sắc rực rỡ, đó là hoa sen do ngọn lửa bảy màu tạo thành, thoạt nhìn hết sức mỹ lệ.
Đóa hoa sen nho nhỏ này lấy tốc độ cực nhanh phóng về phía hỏa cầu thật lớn kia, hỏa cầu cũng không biến mất, nhưng hoa sen cũng không biến mất, gần như đồng thời, hoa sen và hỏa cầu phân biệt bay đến trước mặt nam tử mặt sẹo và Phượng Hoàng.
Hoa sen đột nhiên chui vào trong cơ thể nam tử mặt thẹo, mà đồng thời, Phượng Hoàng lại nhẹ nhàng khoát tay, bắt lấy hỏa cầu thật lớn kia, sau đó nhẹ nhàng sờ!
Hỏa cầu thật lớn đột nhiên nổ bung, nhưng lần này, nó cũng không hóa thành vô số tiểu hỏa cầu, mà trực tiếp biến mất, đồng thời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu thảm thiết quái dị kia đương nhiên là đến từ nam tử mặt thẹo.
Cả người nam tử mặt thẹo bắt đầu cháy rừng rực, mà tiếng hét thảm thiết của hắn ta cũng nhanh chóng ngưng hẳn, không được ba giây đồng hồ, nam tử mặt thẹo đã bị cháy sạch, ngay cả bụi cũng không chừa lại.
Nhưng kỳ thật, vẫn còn dư một ít gì đó, chính là đóa hoa sen bảy màu.
Phượng Hoàng hơi vẫy tay, hoa sen bảy màu tự động bay trở về, rơi vào trong lòng bàn tay nàng, sau đó tan biến không còn dấu tích.
Một vòng đỏ ửng không bình thường thoáng qua trên khuôn mặt Phượng Hoàng, sắc mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch, nhưng rất nhanh, nàng đã khôi phục bình thường.
"Ngươi có biết người này là thế nào không?" Đột nhiên Phượng Hoàng mở miệng hỏi.
Nhưng lúc này, trên mái nhà cũng không có người nào khác, mà Phượng Hoàng cũng không nhận được hồi âm.
"Ta biết ngươi ở đây." Phượng Hoàng còn nói thêm.
Đáng tiếc là vẫn không có hồi âm.
"Ngươi cứ không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?" Trong giọng điệu của Phượng Hoàng có chút ảo não.
Thế nhưng vẫn không có bất kỳ hồi âm gì.
"Quên đi, ta cần phải trở về." Trên gương mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng xuất hiện một chút bất đắc dĩ, nói xong, nàng lại xoay người, sau đó đột nhiên biến mất khỏi mái nhà.
Ba giây đồng hồ sau.
Trên mái nhà xuất hiện thêm một người, lại chính là Hạ Chí.
Hạ Chí nhìn chằm chằm vị trí nam tử mặt thẹo bị cháy sạch, sắc mặt có chút kỳ lạ, sau đó, đột nhiên hắn vươn một ngón tay ra, vẽ gì đó trong hư không, mà toàn bộ quá trình kéo dài chừng một phút đồng hồ, sau đó, hắn đột nhiên biến mất khỏi mái nhà.
Cục cảnh sát thành phố.
Đã mười giờ hơn, nhưng Hạ Mạt còn chưa rời khỏi cục cảnh sát, nàng đứng bên cạnh cửa sổ phòng làm việc, nhìn hư không ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một người lặng yên không tiếng động xuất hiện, nhìn bóng lưng khiến người mơ màng vô hạn của nàng suốt chừng ba giây, sau đó mở miệng nói: "Ngươi nên tan việc."
"Không cần ngươi quan tâm!" Hạ Mạt cũng không quay đầu lại, giọng điệu lạnh băng, nàng không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai.
Người đến chính là Hạ Chí, hắn cười nhạt một tiếng: "Được rồi, ngươi đã không muốn tan tầm, vậy ta cho ngươi ít chuyện nhỏ để làm, ừm, thật ra cho ngươi một ít thứ."
Nghe nói như thế, rốt cục Hạ Mạt cũng quay đầu, nhìn hai tay trống rỗng của Hạ Chí, giọng nói của nàng càng lạnh hơn: "Đồ đâu?"
"Đồ vật ở chỗ này." Hạ Chí nâng tay phải lên, thoạt nhìn trên tay phải vẫn là cái gì cũng không có như cũ, "Hẳn ngươi có thể thấy."
"Đó là cái gì?" Ánh mắt Hạ Mạt lóe lên một tia sáng kỳ dị.
"Một loại đặc thù rất năng lượng." Nét mặt Hạ Chí có vẻ hơi ngưng trọng, "Lần đầu tiên ta biết tới sự tồn tại của loại năng lượng này, có lẽ sau này ngươi sẽ gặp phải loại người mang theo năng lượng như vậy, cho nên ta đưa cho ngươi một ít trước để nghiên cứu."
Hạ Mạt khẽ vươn tay, hai ngón tay trắng nõn tinh tế như lấy đi thứ gì đó từ trên tay Hạ Chí, sau đó, cả người nàng đột nhiên biến mất.
"Ta để ngươi nghiên cứu, không để ngươi ăn." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó lắc đầu, không thèm nhắc lại, trực tiếp tìm một chỗ trong phòng làm việc ngồi xuống.
Cứ như vậy, qua chừng nửa giờ.
"Ngươi có thể đi." Hạ Mạt một lần nữa xuất hiện, thoạt nhìn, cả người nàng lại càng thêm lạnh băng.
"Thứ kia ngon không?" Hạ Chí lười biếng hỏi.
Hạ Mạt không trả lời vấn đề của Hạ Chí, trực tiếp biến mất lần nữa.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì, đứng dậy biến mất khỏi phòng làm việc.
Lần này, Hạ Chí về tới ký túc xá của mình, hắn chậm rãi nằm xuống ghế sofa, lẩm bẩm: "Hình như thế giới này lại nhiều thêm một vài thứ kỳ quái."
Nhắm mắt lại, Hạ Chí như đã tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, sáu giờ sáng, Hạ Chí lại đi tới sân vận động, lần này, người đang chờ Hạ Chí trên sân vận động lại không chỉ có Mạc Ngữ, còn có mấy học sinh khác của lớp thiên tài.
Hai nam sinh, hai nữ sinh, đều mặc quần áo thể thao, chỉ có điều thoạt nhìn, bọn họ còn đang buồn ngủ.
"Bốn người các ngươi đều chọn chạy bộ, ừm, rất đơn giản, sau này mỗi sáng sớm các ngươi cùng chạy bộ với Mạc Ngữ là được." Hạ Chí vừa đưa đồ uống cho Mạc Ngữ như thường ngày vừa nói với bốn học sinh lớp thiên tài.
Cuối cùng, Hạ Chí nhìn về phía bên kia: "Trần Kỳ, ngươi đến muộn."