"Hạ lão sư." Trần Kỳ ngáp liên tục, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, đương nhiên, đúng là hắn ta còn chưa tỉnh ngủ thật, chỉ có điều tối hôm qua hắn ta cũng nhận được tin báo, yêu cầu hắn ta sáu giờ sáng nay đến sân vận động, mà người báo tin này cho hắn ta là Hạ Chí, dù không tình nguyện, nhưng hắn ta vẫn cố gắng dậy tới.
Bên kia Mạc Ngữ đã uống đồ uống xong, sau đó bắt đầu tự giác chạy bộ. Trong lòng bốn học sinh lớp thiên tài ít nhiều gì cũng có chút buồn bực, đều là học sinh của Hạ lão sư, vì sao bọn hắn lại không được uống đồ uống?
"Bốn người các ngươi theo Mạc Ngữ, không thể vượt lên trước nàng, cũng không thể tụt sau nàng quá mười mét, cứ như vậy, chạy đi." Hạ Chí dặn dò bốn học sinh lớp thiên tài như vậy.
"Vâng, Hạ lão sư." Bốn học sinh lừ đừ trả lời một câu, sau đó liền chạy theo. Tính ra, hai nam sinh còn có chút động lực, nghĩ thế nào cũng thấy có thể chạy bộ với Mạc Ngữ là việc rất đáng để khoe khoang, huống chi bọn hắn còn chạy cùng hai nữ sinh khác, hai nữ sinh này tuy không thể tính là đại mỹ nữ, nhưng đều không tồi, ít nhất cũng xứng với khán giả.
Nghĩ như vậy, hai nam sinh lại cảm thấy bản thân chọn lựa chọn thật quá đúng, vấn đề duy nhất là mỗi sáng sớm đều phải rời giường lúc sáu giờ.
"Hạ lão sư, ta… ta cũng cần chạy bộ sao?" Trần Kỳ ấp a ấp úng hỏi.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy sao?" Hạ Chí hỏi ngược lại.
"Ta, có lẽ ta có thể chạy được một vòng." Trần Kỳ do dự một chút nói.
"Ta tin tưởng ngươi có thể chạy một vòng." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta vốn để ngươi tới đi bộ, dựa vào tố chất thân thể hiện tại của ngươi, mỗi ngày có thể đi vài vòng đã không tệ rồi."
"Vậy Hạ lão sư, hiện tại ta bắt đầu đi bộ?" Hiện tại thái độ của Trần Kỳ với Hạ Chí ít nhiều gì cũng có mùi vị nói gì nghe nấy, Trần Kỳ vốn thông minh, cho nên hắn ta đã biết Hạ Chí không nói sai, vấn đề lớn nhất của hắn ta đúng là thân thể thật, đúng là hắn ta cần rèn đúc thân thể thật tốt, nếu không sau này hắn ta không cách nào chơi game được nữa.
Không sai, nguyên nhân Trần Kỳ rèn đúc thân thể vẫn là vì tiện chơi game.
"Tay ngươi còn nhức không?" Hạ Chí không trả lời vấn đề của Trần Kỳ, chỉ mở miệng hỏi.
"Rất nhức." Trần Kỳ vô thức giật giật cánh tay, sau đó lại bày ra vẻ mặt đau tới nhe răng trợn mắt.
"Ừm, vậy là tốt rồi." Hạ Chí dùng ngón tay chỉ cách đó không xa, "Thấy xà kép bên kia không?"
"Thấy được." Trần Kỳ thầm nói, hắn cũng không phải người mù, đương nhiên có thể thấy.
"Thấy là tốt rồi, đi đi, ngồi lên trên một thanh xà trong số đó." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Ngồi lên thanh xà?" Trần Kỳ ngẩn ngơ, ngồi trên kia làm gì vậy?
"Nhanh đi!" Hạ Chí hơi không vui thúc giục.
Tuy Trần Kỳ không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới, sau đó hắn ta định ngồi lên thanh xà dựa theo lời của Hạ Chí. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, thanh xà này cao hơn một mét, nhưng đối với Trần Kỳ, nó lại hơi cao quá sức, đặc biệt là dưới tình huống hai tay hắn ta còn đang đau nhức, hắn ta thử vài lần, đau đến nhe răng trợn mắng nhưng vẫn không thể nào leo lên.
"Chưa từng thấy người nào củi mục như ngươi." Giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ sau lưng Trần Kỳ, sau đó Trần Kỳ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, một giây sau, hắn ta phát hiện mình đã ngồi trên thanh xà.
"Tốt rồi, ngồi ở đây tới bảy giờ, sau đó ngươi cũng có thể tới căn tin ăn cơm." Hạ Chí nhìn Trần Kỳ, "Nếu như ngươi không cẩn thận ngủ quên, để mình rớt xuống, như vậy, ngươi phải ngồi tới tám giờ, mỗi lần ngươi rớt xuống lại kéo dài thêm một giờ."
"Hạ lão sư, cái kia… tay ta rất đau..." Trần Kỳ bày ra vẻ mặt cầu xin, làm vậy thật quá hành người đi?
"Càng tốt, khi ngươi cảm thấy đau nhức ngươi sẽ không muốn ngủ." Giọng nói của Hạ Chí rất lạnh lùng, "Trần Kỳ, từ hôm nay trở đi, ban ngày ngươi không thể ngủ, chỉ có thể ngủ buổi tối, cho dù ban ngày ngươi buồn ngủ tới mức đi bộ cũng có thể ngủ, vẫn phải nhịn!"
"Đã biết, Hạ lão sư." Vẻ mặt Trần Kỳ đầy đau khổ, hai năm qua, đa số thời gian hắn ta vẫn ngủ vào ban ngày.
"Bảy giờ ta sẽ trở lại." Hạ Chí lưu lại những lời này, sau đó xoay người, không quan tâm tới Trần Kỳ nữa mà bắt đầu nhìn về phía Mạc Ngữ trên đường chạy.
Thoạt nhìn bước tiến của Mạc Ngữ càng ngày càng nhẹ nhàng, về phần hai nam hai nữ theo phía sau nàng cũng vẫn có thể đuổi kịp nàng. Bốn người này không tùy ý lựa chọn chạy bộ, trên thực tế, bọn hắn cũng tương đối am hiểu chạy bộ, cộng thêm thật ra tốc độ của Mạc Ngữ cũng không tính là quá nhanh, cho nên bọn hắn vẫn có thể đuổi kịp. Mà trong lúc vô tình, bọn hắn càng có ý đồ giữ được tiết tấu như Mạc Ngữ, ngay cả tư thế cũng muốn bắt chước.
Đương nhiên, bốn người không thể nào tạo ra tiết tấu vững vàng tinh chuẩn như Mạc Ngữ, nhưng việc học tập của bọn hắn cũng không phải không có hiệu quả, trong quá trình chạy đường dài, có thể giữ vững tiết tấu thích hợp cũng rất quan trọng.
"Kia là ai vậy?"
"Chính là Trần Kỳ."
"Trần Kỳ đang làm gì thế?"
"Ngồi trên thanh song song chơi thôi."
"Sao ta thấy hình như hắn đang rất thống khổ?"
Trên sân vận động trên bắt đầu nhiều người hơn, một số người thấy Trần Kỳ, rất buồn bực, chỉ có điều rất nhanh bọn hắn đã dời lực chú ý lên đường chạy, cũng có người bắt đầu chạy bộ, cũng có người tới đây chỉ thuần túy là vì muốn ngắm mỹ nữ chạy bộ.
"Hạ lão sư." Một giọng nói thanh thúy truyền đến.
Hạ Chí quay người, lập tức thấy được Quan Tiểu Nguyệt, lần này, Quan Tiểu Nguyệt chỉ tới một mình, không thấy Tô Phi Phi.