"Quan Tiểu Nguyệt, thật ra ngươi có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa." Hạ Chí chậm rãi nói.
"Hạ lão sư, ta muốn tự tay báo thù cho phụ mẫu, ngươi đã nói sẽ dạy ta." Nét mặt Quan Tiểu Nguyệt có chút kiên định.
"Báo thù có rất nhiều phương pháp, ngươi muốn dùng loại nào?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Hạ lão sư, thật ra ta cũng không biết, hiện tại hiểu biết của ta quá ít ỏi, nhưng ta nghĩ, ít nhất ta cũng phải có được năng lực tự bảo vệ mình trước, những chuyện khác, thứ có thể hiểu được dựa vào đọc sách hoặc xem tài liệu ta sẽ không làm phiền Hạ lão sư đích thân dạy, cho nên ta muốn Hạ lão sư dạy ta một số thứ không học được thông qua sách vở." Hiển nhiên Quan Tiểu Nguyệt đã từng tỉ mỉ suy nghĩ về vấn đề này.
"Được, vậy ta dạy ngươi năng lực tự bảo vệ mình trước." Hạ Chí gật đầu, "Ngươi đã từng học triệt quyền đạo, ngươi đã từng đua xe, ngươi từng học vật lộn tự do, nhưng khi đó, ngươi chỉ học vì chơi đùa, mà ngươi cũng không gặp được lão sư tốt, cho nên trên thực tế, ngươi cũng không học được bao nhiêu thứ hữu dụng, thậm chí còn học rất nhiều điểm không tốt. Nếu đã vậy, ta chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu."
"Hạ lão sư, tất cả ta đều nghe theo ngươi." Hiển nhiên Quan Tiểu Nguyệt đã rất tín nhiệm Hạ Chí.
"Ngươi thấy Trần Kỳ đúng không?" Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Hắn ta sẽ ngồi trên thanh song song kia tới bảy giờ, nếu ngươi đã muốn bắt đầu huấn luyện, vậy ngươi làm chuyện này, tới bên kia, bắt đầu đứng trung bình tấn, cũng ngồi tới bảy giờ, sau đó hai người các ngươi có thể cùng đi ăn điểm tâm."
"À, được, được." Quan Tiểu Nguyệt ngẩn ngơ, nhưng cũng không hỏi nhiều, rất nhanh nàng đã đi về phía Trần Kỳ, sau đó bắt đầu đứng trung bình tấn. Trung bình tấn thôi, hiển nhiên nàng biết.
"Quan Tiểu Nguyệt, ngươi đang làm gì vậy?" Trần Kỳ có chút sững sờ.
"Đứng trung bình tấn." Quan Tiểu Nguyệt trả lời.
"Nhưng ngươi nhìn ta làm gì vậy?" Trần Kỳ lại hỏi.
"Hạ lão sư để ta giám sát ngươi." Quan Tiểu Nguyệt lại trả lời.
"Ngươi muốn đứng trung bình tấn tới khi nào?" Trần Kỳ cảm thấy cạn lời.
"Giống như ngươi, bảy giờ." Quan Tiểu Nguyệt tiếp tục trả lời.
"Được rồi, vậy ta cũng phải giám sát ngươi." Rốt cục Trần Kỳ cũng tìm được chuyện để phân tán lực chú ý.
Mà vào mười phút sau, tình cảnh này lập tức trở thành tiêu điểm trên diễn đàn Minh Nhật.
"Lớp thiên tài xuất hiện một cặp quái thai." Tiêu đề cộng thêm ảnh đi kèm, rất nhanh đã hot lên, trong ảnh, Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt mắt lớn trừng mắt nhỏ, một người ngồi trên thanh song song, một người đứng trung bình tấn trên mặt đất, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Mà trong diễn đàn lại có người đang cảm khái, từ sau khi Hạ lão sư tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, thật đúng là mỗi ngày đều có kinh hỉ mới.
Chẳng qua, rất nhanh chủ đề hot này đã bị chủ đề hot khác thay thế.
"Đồng Đồng, để ta tới khoe tình cảm một chút." Trên diễn đàn xuất hiện một bài đăng mới, mà người đăng lại chính là Hạ Chí, kết quả, không quản trong bài đăng có nội dung gì, mọi người đều lập tức nhấn vào.
Trong bài post là vài tấm hình, còn có một câu giải thích: "Rốt cuộc Đồng Đồng cũng không cần lo lắng sẽ không tìm được ta nữa."
Tấm hình thứ nhất là ảnh chụp chính diện một chiếc điện thoại di động, một chiếc di động thoạt nhìn rất đẹp, chỉ có điều sau khi mọi người nhìn qua, trên cơ bản không cách nào nhận ra chiếc điện thoại này. Nhưng cũng chẳng sao, còn có hình ảnh khác.
"ĐM, đây là di động Lamborghini!"
"Còn là bản giới hạn!"
"Di động Lamborghini bản giới hạn hiệu Đồng Đồng?"
"Di động hiệu Đồng Đồng trong truyền thuyết!"
"Hình ảnh hiện lên khi khởi động máy lại là hình Thu Đồng!"
"Nhìn tấm thiếp kia, di động tặng lão công?"
...
Toàn bộ diễn đàn triệt để phát nổ, Hạ Chí và Thu Đồng thật sự đang khoe tình cảm, Thu Đồng lại có thể tìm công ty Lamborghini đặc biệt sản xuất một chiếc điện thoại di động cho Hạ Chí, hơn nữa tên của chiếc điện thoại di động này lại có thể là Đồng Đồng!
Diễn đàn vì chiếc di động này mà biến thành náo nhiệt dị thường, mà lúc này, Thu Đồng vừa rời giường, chỉ có điều nàng mới đi ra từ phòng ngủ đã nghe được Hàn Tiếu la to một tiếng, vô cùng khoa trương.
"Tiếu Tiếu, mới sáng sớm ngươi đã bị gì vậy? Vì gì mà phải khoa trương như vậy." Thu Đồng nhìn Hàn Tiếu đang ngồi trên sofa, có chút buồn bực.
"Thu đại tiểu thư, ngươi lừa dối ta!" Hàn Tiếu bày ra dáng vẻ lòng đầy căm phẫn, "Nói tốt điện thoại lão nhân đâu? Vì sao lại biến thành điện thoại lão công?"
"Lộn xộn cái gì?" Thu Đồng hoàn toàn không hiểu Hàn Tiếu đang nói gì, "Cái gì mà điện thoại lão nhân với điện thoại lão công... Chờ đã, không phải ngươi đang nói tới việc ta mua di động cho tên hỗn đản Hạ Chí kia chứ?"
Thu Đồng vừa nói đến Hạ Chí đã nổi giận, tối hôm qua tên hỗn đản kia lại có thể tới quán bar với Tô Phi Phi, khi nàng nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, thiếu chút nữa đã đập nát máy vi tính, sau đó nàng không thèm xem máy tính nữa.
"Còn phải nói!" Hàn Tiếu hơi bất mãn, "Thu đại tiểu thư, nói tốt mua điện thoại lão nhân chỉnh Hạ đại soái ca, kết quả ngươi lại len lén chơi trò khoe tình cảm với hắn, ngươi có từng cân nhắc tới cảm thụ của cẩu độc thân như ta không?"
"Rốt cục ngươi đang nói gì vậy?" Thu Đồng lại càng thêm mơ hồ.
"Oa... Không phải chứ?" Đột nhiên Hàn Tiếu càng thét to hơn, "Không được không được, ta đố kị tới mức muốn nhảy lầu, các ngươi thật quá mức, hoàn toàn không suy xét tới cảm giác của ta..."
Thấy Hàn Tiếu vừa xem di động vừa la hét, rốt cục Thu Đồng cũng phát hiện không đúng, trực tiếp khẽ vươn tay giật lấy điện thoại của Hàn Tiếu, sau đó nàng trợn tròn mắt, này… đây là chuyện gì xảy ra?