"Đồng Đồng, ta vừa sạc pin." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Ban nãy ngươi vẫn luôn ở Lưu gia, sạc pin kiểu gì được?" Hiển nhiên Thu Đồng không tin.
"Đồng Đồng, năng lượng mặt trời cũng có thể sạc pin." Hạ Chí vẫn trả lời rất chân thành như cũ.
"Tin chuyện ma quỷ của ngươi!" Thu Đồng hừ một tiếng, "Kêu ngươi không nên làm lớn chuyện, ngươi thì hay rồi, trực tiếp san phẳng Lưu gia!"
"Đồng Đồng, ta không làm lớn chuyện." Giọng điệu của Hạ Chí lý tràn ngập vô tội, "Một người cũng chưa chết đây."
Thu Đồng cảm thấy cạn lời, cái gọi là không làm lớn chuyện của hắn chính là không có người chết?
Chẳng qua ngẫm lại, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, dường như chuyện này cũng không phải chuyện đặc biệt lớn gì thật.
Nhưng vấn đề là, vấn đề là… đối với thành phố Thanh Cảng, đặc biệt là đối với những nhân vật có danh tiếng trong thành phố Thanh Cảng, đây tuyệt đối là chuyện lớn đến không thể lớn hơn nữa. Phải biết rằng, Lưu gia vốn là một trong tam đại gia tộc thành phố Thanh Cảng, trang viên kia có thể nói là căn cứ trọng yếu nhất của Lưu gia, hiện tại, căn cứ quan trọng nhất này cứ bị Hạ Chí san bằng như vậy, hơn nữa còn dùng một loại phương thức không thể tưởng tượng nổi mà san bằng, mấy trăm người Lưu gia không phải vào bệnh viện thì cũng vào cục cảnh sát, mà Hạ Chí rõ ràng còn có thể bình yên vô sự, đây tuyệt đối là việc lớn có thể phá vỡ toàn bộ thành phố Thanh Cảng!
Nói không khoa trương, phân bố thực lực gia tộc ở thành phố Thanh Cảng đã bị phá vỡ một cách triệt để, đã từng, tên tuổi của tam đại gia tộc thành phố Thanh Cảng có thể khiến thủ phủ Trần Thiên Thành cũng phải nhún nhường, người của tam đại gia tộc vừa xuất hiện, những người khác đều không dám dễ dàng đắc tội. Trước đó, Lưu Bá Ôn chỉ là người phát ngôn của Lưu gia, đã có thể chỉ điểm giang sơn trong thành phố Thanh Cảng. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều thay đổi, một người, Hạ Chí chỉ dùng sức một người, lại có thể khiến Lưu gia mất hết thể diện.
Rất nhanh, mọi người lại liên hệ Hạ Mạt và Hạ Chí, phải biết rằng, trước đây, thật ra Hạ Mạt đã từng khiến Quan gia và Lưu gia mất hết thể diện, chỉ có điều so sánh với Hạ Chí, rõ ràng chuyện Hạ Chí gây ra càng lớn hơn nàng mà thôi. Dù sao thì Hạ Chí cũng đã thực sự san phẳng sào huyệt Lưu gia!
"Rốt cuộc Hạ Chí và Hạ Mạt có quan hệ như thế nào?" Rất nhiều người đều muốn tìm hiểu rõ chuyện này, nhưng không ai có thể biết rõ được, có người hoài nghi bọn họ là anh em, cũng có người hoài nghi bọn họ là người yêu, còn có người cảm thấy Hạ Chí và Hạ Mạt chỉ là tên giả. Thế nhưng cuối cùng, ai cũng không thể đưa ra kết luận chuẩn xác.
Nhưng có một việc bọn họ có thể xác định, chính là giữa Hạ Chí và Hạ Mạt chắc chắn phải có quan hệ không tầm thường.
"Gọi điện thoại cho ta làm gì?" Rất nhanh Thu Đồng đã phục hồi tinh thần lại, mở miệng hỏi.
"Đồng Đồng, chỗ chúng ta có hai con ngựa hoang, nhưng nhà chúng ta lại không có thảo nguyên." Hạ Chí trả lời.
"Nói tiếng người!" Thu Đồng tức giận nói.
"Chúng ta cần một khu chăm ngựa." Hạ Chí trả lời.
"Chúng ta đã có khu chăm ngựa." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Ta còn tưởng ngươi thực sự không gì không biết đâu."
"Đồng Đồng, không gì không biết cũng không phải chuyện tốt, điều đó có nghĩa ngươi sẽ phải xen vào rất nhiều chuyện, cho nên hiện tại ta quyết định, có một số chuyện ta không nên biết thì hơn." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Ngươi luôn có thể tìm ra lý do để phản bác." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Trong số tài sản của Quan Vũ vốn có một khu nuôi quần, ngay mới vừa rồi, Hàn Tiếu đã gọi điện thoại cho ta, bên phía Quan gia nguyện ý phối hợp với chúng ta, chuyển toàn bộ tài sản của Quan Vũ tới trên danh nghĩa trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta. Tuy hiện tại còn chưa hoàn thành thủ tục, nhưng bãi chăn ngựa này có thể tính là đã thuộc về chúng ta."
"À, rốt cục bọn hắn cũng làm ra một quyết định có thể tính là thông minh." Hạ Chí lười biếng nói: "Đồng Đồng, vậy ta sẽ để hai người bọn hắn đưa ngựa đến bãi ngựa."
Không đợi Thu Đồng nói thêm gì, Hạ Chí đã cúp điện thoại.
"Trương Hiểu Vũ, Diệp Trân Trân, hai người các ngươi đưa ngựa tới bãi chăn ngựa đi, bình thường sẽ có người trông nom hai con ngựa giúp các ngươi, vào lúc rảnh rỗi, các ngươi có thể đi luyện tập cưỡi ngựa. Ta sẽ gửi địa chỉ đến điện thoại của các ngươi, khu chăm ngựa cách nơi này chừng mười km, các ngươi có thể cưỡi ngựa tới đó, cũng có thể dắt ngựa tới đó, trở lại trường học trước buổi tối là được." Hạ Chí nhìn về phía hai người, sau khi dặn dò xong, hắn lại xoay người rời đi.
Trương Hiểu Vũ và Diệp Trân Trân đưa mắt nhìn nhau, sau đó điện thoại trên tay hai người truyền đến tiếng chuông thông báo, bọn hắn nhìn nhìn, quả nhiên là địa chỉ Hạ Chí gửi tới, vì vậy, bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, phân biệt sải bước lên ngựa của mình, vừa dùng hướng dẫn trên di động vừa cưỡi ngựa đi về phía trước.
Trên căn bản, hai con ngựa này có thể tính là đã bị bọn hắn thuần phục, cho nên hiện tại bọn hắn có cưỡi ngựa cũng không gây nguy hiểm gì. Chỉ có điều vừa cưỡi ngựa lại vừa xem hướng dẫn trên di động, nhìn thế nào cũng cảm thấy khá quái dị, đây đúng là kết hợp không hoàn mỹ giữa truyền thống và hiện đại.
Lúc này, ở sân bay quốc tế Thanh Cảng, trong một phòng nghỉ dành cho khách quý, tiếp viên hàng không trẻ tuổi xinh đẹp Bạch Tiểu Lộ đang bày ra vẻ mặt phiền não nhìn một tiểu cô nương đang ngồi trên sofa cách đó không xa.
Tiểu nữ hài chỉ chừng ba bốn tuổi, rất xinh đẹp, mái tóc vàng xinh đẹp, váy công chúa màu trắng, thoạt nhìn đây đúng là một búp bê xinh đẹp nhất. Búp bê xinh đẹp này khiến Tiểu Lộ ngay cả bạn trai cũng chưa có lại có xung động ôm nàng về nhận làm nữ nhi, mà trong lòng tiểu nữ hài tóc vàng còn ôm một con mèo nhỏ màu đen, con mèo kia cũng rất đẹp.
Tiểu nữ hài tóc vàng và con mèo nhỏ trong ngực nàng đều rất đẹp, Bạch Tiểu Lộ đều rất thích, nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Lộ lại cảm thấy phiền não nhiều hơn là ưa thích, bởi nàng cảm thấy rất có thể mình sẽ vì tội lừa bắt cóc con nít mà bị bắt vào tù, bởi đồng nghiệp của nàng đều nói tiểu cô nương này là nàng dẫn lên máy bay. Nhưng vấn đề là, nàng vốn không nhớ rõ bản thân mình đã dẫn theo tiểu cô nương này lên máy bay lúc nào.