Hiện tại Thu Đồng rất căm tức, đầu tiên là buồn bực vì sao tên hỗn đản Hạ Chí này lại có thể có nữ nhi thật, sau đó là phản ứng của tên gia hỏa này sau khi thấy nữ nhi, càng khiến nàng buồn bực, nào có ai lại giày vò tiểu hài tử như hắn?
Nghe thấy những lời Thu Đồng nói, rốt cục Hạ Chí cũng thả Charlotte ra, sau đó hắn nhìn về phía Thu Đồng, bày ra vẻ vô tội: "Đồng Đồng, ta chẳng hề làm gì, ngươi xem, nàng vẫn xinh đẹp đáng yêu như vậy đây."
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nhìn vẻ mặt tràn đầy ủy khuất của Charlotte, lại nhìn gương mặt bị véo đỏ và mái tóc rối loạn của nàng, thế mà hắn có thể không biết xấu hổ mà nói hắn chẳng hề làm gì cả!
Đương nhiên, có một câu thật ra Hạ Chí cũng không nói sai, cho dù thành như vậy, nhưng nhìn Charlotte vẫn xinh đẹp đáng yêu như cũ, mà đôi mắt to ngập nước, dáng vẻ nhìn như muốn khóc của nàng càng khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng trìu mến.
"Ta không muốn quản chuyện của ngươi, nhưng nếu Charlotte đã là nữ nhi của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm!" Thu Đồng nhìn Hạ Chí, giọng điệu có chút thờ ơ, có thể nhìn ra được, nàng đã tức giận thật, chuyện Hạ Chí có nữ nhi tuy khiến nàng có chút tức giận, nhưng cũng không phải hoàn toàn không cách nào tiếp nhận, nhưng nếu Hạ Chí không thèm quan tâm tới nữ nhi mới ba tuổi của mình, nàng tuyệt không thể chấp nhận được.
Không hề nghi ngờ, Thu Đồng hoàn toàn không cách nào tiếp nhận loại phụ thân không chịu trách nhiệm như vậy.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ đừng nóng giận, chỉ là ba ba quá vui khi nhìn thấy ta mà thôi, hắn đã đối xử rất tốt với ta rồi." Giọng nói thanh thúy lại vang lên, không ngờ Charlotte còn nói giúp cho Hạ Chí, mà lúc này nàng không còn nói tiếng Anh nữa mà chuyển sang nói tiếng Hoa, hơn nữa tiếng Hoa của nàng còn tương đối lưu loát, nếu chỉ nghe tiếng mà không nhìn mặt, sợ rằng người nghe còn không nghĩ đây là một nữ hài nước ngoài.
"Xem nữ nhi của ngươi hiểu chuyện tới mức nào!" Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí.
Hạ Chí dùng ánh mắt có chút cổ quái nhìn Charlotte, sau đó hắn đưa tay bế Charlotte lên: "Đồng Đồng, ta phải tâm sự riêng với nữ nhi ngoan ngoãn lại hiểu chuyện của ta."
Không đợi Thu Đồng trả lời, Hạ Chí đã ôm Charlotte nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, Bạch Tiểu Lộ không nhịn được đuổi theo tới cửa, lại phát hiện đã không thấy người đâu.
"Thu Đồng tiểu thư, này..." Bạch Tiểu Lộ nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao, Hạ Chí cứ ôm Charlotte đi như vậy sao?
"Bạch tiểu thư, ngươi có thể về, cảm ơn ngươi đã đưa Charlotte tới chỗ chúng ta, chẳng qua, chuyện kế tiếp, chính chúng ta sẽ xử lý." Mặc dù trong lòng Thu Đồng cũng có chút tức giận, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, tuy nàng không biết Hạ Chí muốn làm gì, nhưng nàng tin tưởng Hạ Chí sẽ không làm ra chuyện gì quá lố với Charlotte.
"Vậy được rồi." Tuy rằng Bạch Tiểu Lộ còn không yên tâm lắm, nhưng nàng phát hiện mình cũng không thể làm gì được.
"Nếu ngươi không yên tâm lắm có thể gọi điện thoại cho ta." Thu Đồng chủ động trao đổi số điện thoại di động với Bạch Tiểu Lộ, mà Bạch Tiểu Lộ cũng bởi vậy mà yên tâm không ít. Không bao lâu sau, nàng đã rời khỏi trường học. Đối với nàng, việc có thể giải quyết chuyện này một cách êm thấm như vậy đương nhiên là chuyện tốt, lo lắng duy nhất là thoạt nhìn, vị phụ thân của Charlotte cũng không đáng tin cậy lắm.
Thật ra Hạ Chí cũng không đi xa, hắn chỉ về tới ký túc xá của mình, sau đó, hắn đặt Charlotte lên ghế sofa, bản thân hắn cũng ngồi xuống sofa, sau đó, hắn cứ nhìn chằm chằm Charlotte như vậy, vẻ mặt hết sức cổ quái.
"Thân làm một nam nhân thành thục, thật ra ta không nên cười to." Đột nhiên Hạ Chí mở miệng.
Charlotte không nói gì, chỉ dùng bàn tay có phần múp míp nhẹ nhàng sờ sờ trên khuôn mặt mình.
"Nhưng đã rất lâu rồi ta không gặp được chuyện thú vị như thế." Hạ Chí tiếp tục nói.
Charlotte vẫn còn đang vuốt vuốt gương mặt, mà khuôn mặt hồng hồng của nàng cũng dần khôi phục thành múp míp trắng nõn.
"Được rồi, để ta cười một hồi trước, ha ha ha..." Rốt cục Hạ Chí cũng cười ha hả, cười đến không kiêng nể gì, cười hết sức vui vẻ.
Hai tay Charlotte lại bắt đầu vuốt tóc, sau đó, khi Hạ Chí đã cười gần năm phút mới dừng lại, Charlotte đã khôi phục bộ dáng xinh đẹp đáng yêu như lúc ban đầu, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, mái tóc cũng rất xinh đẹp, rất mềm mượt.
"Này, không nên cười trên nỗi đau của người khác!" Rốt cục Charlotte cũng mở miệng nói chuyện, dáng vẻ có chút không vui, tuy giọng nói của nàng vẫn thanh thúy như cũ, nhưng hiển nhiên giọng nói này không như đứa trẻ ba tuổi.
"Thật đúng là lâu lắm rồi không gặp phải chuyện vui như thế." Hạ Chí vẫn nở nụ cười như cũ, "Chẳng qua, lại nói tiếp, vẫn là ngươi khi còn bé tương đối đáng yêu, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi, ừm, để ta véo thêm một cái."
Hạ Chí nói được thì làm được, hắn lại đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Charlotte, vì vậy, khuôn mặt trắng noãn Charlotte vất vả lắm mới khôi phục được lại đỏ lên.
"Này, ngươi bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi thú vị sao?" Charlotte rất bất mãn.
"Ta cảm thấy rất thú vị." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó nàng lại xoa xoa trên đầu Charlotte, "Ngươi không cảm thấy chơi rất vui sao?"
Charlotte phồng miệng, trong đôi mắt to xinh đẹp như có phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là không thể làm gì, hiển nhiên, hiện tại nàng không cách nào làm gì Hạ Chí.