Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 382 - Chương 382: Xem Nữ Nhi Của Ngươi Hiểu Chuyện Tới Mức Nào (2)

Chưa xác định
Chương 382: Xem nữ nhi của ngươi hiểu chuyện tới mức nào (2)

Charlotte im lặng không nói, sau đó nàng lại dùng mấy phút để khiến khuôn mặt mình khôi phục bình thường, tóc cũng khôi phục lại dáng vẻ trước đó, sau đó nàng mới ôm lấy con mèo đen nhỏ, cứ ngồi trên sofa như vậy, cũng không nói chuyện.

"Thật ra ta rất muốn biết, tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?" Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng hỏi.

"Ta cũng không thể xác định được." Charlotte trả lời.

"Vậy ngươi còn có thể trưởng thành không?" Hạ Chí lại hỏi.

"Ta cũng không biết." Charlotte ôm chặt con mèo nhỏ trong ngực, thoạt nhìn trông nàng có chút khổ não.

"Hiện tại ngươi đang gặp nguy hiểm, không cách nào tự bảo vệ mình?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.

"Nếu không ta cần tìm tới ngươi sao?" Charlotte cau cái mũi nhỏ đáng yêu, bất mãn hỏi ngược lại.

"Ừm, vấn đề bây giờ là, tại sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ bảo vệ ngươi?" Hai tay Hạ Chí gối sau đầu, ngả người nằm trên sofa, lười biếng hỏi.

"Ta đã gọi ngươi là ba ba, lẽ nào ngươi không nên bảo vệ ta sao?" Charlotte phồng má.

"Không nên." Hạ Chí rất dứt khoát nói.

"Nếu như ta chết, ngươi sẽ không còn đối thủ nữa, chẳng lẽ ngươi không biết vô địch là cô đơn nhất sao?" Charlotte bĩu môi, những lời này phát ra từ trong miệng một tiểu hài tử thoạt nhìn mới ba tuổi, nếu có người ngoài nghe thấy khẳng định sẽ cảm thấy quỷ dị, nhưng hiển nhiên Hạ Chí lại cảm thấy rất bình thường, bởi vì hắn biết thân phận chân chính của tiểu nữ hài này.

"Ta thích vô địch." Hạ Chí vẫn dùng thái độ làm biếng để trả lời.

"Một chút truy cầu cũng không có!" Charlotte dùng đôi mắt to xinh đẹp trừng Hạ Chí, "Nam nhân không có chí tiến thủ như ngươi, nữ nhân sẽ không thích!"

"Đồng Đồng thích ta là được." Hạ Chí bày ra vẻ mặt chẳng hề để ý.

"Được rồi, ta cũng không tin ngươi không có hứng thú với nơi chúng ta đã từng đi qua bốn năm trước!" Charlotte lại cau cái mũi nhỏ đáng yêu, "Chỉ khi hợp tác chúng ta mới có thể lại đi vào trong đó."

"Ừm, thật ra ta cũng không có hứng thú gì với nơi đó." Hạ Chí vẫn tỏ vẻ không chút để ý như cũ.

Charlotte không thể nói được gì nữa, thoạt nhìn nàng rất phiền muộn, hiển nhiên nàng cũng không còn chiêu nào khác.

Đột nhiên Hạ Chí ngồi dậy nhìn Charlotte: "Khi ngươi còn bé thực sự rất đáng yêu, tuy ta không thích tiểu nữ hài lắm, nhưng chắc chắn Đồng Đồng sẽ thích, ừm, ta cảm thấy để ngươi ở lại đây cũng tốt, sau này chắc chắn Đồng Đồng sẽ thường xuyên đến chăm sóc nữ nhi giúp ta."

"Đúng vậy, ta rất đáng yêu rất đáng yêu, mỗi người đều sẽ yêu thích ta." Charlotte lập tức nói.

"Nếu mỗi người đều thích ngươi thật, đã không có người muốn giết ngươi." Hạ Chí duỗi lưng, "Nhưng mà ngẫm lại, có thể bắt nạt ngươi bất cứ lúc nào, cảm giác này đúng là rất không tồi."

Nói xong câu đó, Hạ Chí lại đưa tay biến đầu tóc xinh đẹp của Charlotte thành ổ gà, sau đó mới từ trên ghế sofa đứng lên: "Nữ nhi ngoan, đi thôi, chắc hẳn Đồng Đồng đã rất gấp gáp."

"Biết rồi, ba ba." Charlotte cũng rời khỏi sofa, ôm con mèo nhỏ, đứng sau lưng Hạ Chí mà liếc mắt nhìn hắn.

"Khi ngươi trợn mắt rất không đáng yêu." Hạ Chí không quay đầu lại.

Charlotte thè lưỡi, sau đó lại nghe được giọng nói của Hạ Chí: "Ừm, động tác này còn rất đáng yêu."

Hạ Chí mới vừa đi ra khỏi ký túc xá, Thu Đồng đã lại gọi điện thoại tới.

"Ngươi đưa Charlotte đi đâu rồi?" Điện thoại vừa được kết nối, Thu Đồng đã hơi vội vàng hỏi.

"Đồng Đồng, chúng ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi đây." Hạ Chí trả lời.

"Ngươi không bắt nạt Charlotte chứ?" Thu Đồng hơi bất mãn.

"Đồng Đồng, sao ta lại bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi được?" Hạ Chí lập tức nói.

"Được rồi, ta ở cổng trường chờ các ngươi." Thu Đồng nói xong câu này liền cúp điện thoại.

"Nam nhân đều là lừa đảo." Giọng nói thanh thúy của Charlotte truyền đến từ sau lưng Hạ Chí, "Rõ ràng ban nãy ngươi đã bắt nạt ta!"

"Ngươi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi." Hạ Chí lười biếng nói.

Dừng một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "Lại nói tiếp, hiển nhiên ngươi mới là lừa đảo thật sự, đợi lát nữa ngươi còn phải lừa gạt Đồng Đồng. Đúng rồi, ngươi phải nói cho Đồng Đồng, năm đó mẫu thân ngươi đã bỏ thuốc ta, sau đó lại vô lễ với ta, tiếp đó lại mang thai ngươi dưới tình huống tat không hề hay biết gì. Lại tiếp đó, mấy ngày hôm trước mẫu thân ngươi cắn thuốc, bị tai nạn giao thông, cho nên ngươi mới phải chạy đến tìm ta. Chuyện chính là như vậy, hiểu chưa?"

"Ngươi tổn hại ta như vậy thú vị sao?" Rõ ràng Charlotte rất bất mãn.

"Ừm, rất thú vị." Hạ Chí nghiêm trang nói, sau đó quay đầu nhìn Charlotte, "Ngươi phải làm cục cưng ngoan mới được."

"Ác thú vị!" Charlotte lại trợn trắng mắt.

"Loại nữ hài tử như ngươi sao có thể biết được lạc thú của người lớn như ta?" Hạ Chí quay đầu tiếp tục đi về phía trước, đồng thời lười biếng nói.

Charlotte cảm thấy cạn lời, không thèm nói thêm nữa, chỉ như một đứa bé ngoan đi theo sau lưng Hạ Chí.

Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí và Charlotte đã đến cổng trường, Thu Đồng cũng đã lái chiếc Lamborghini hiệu Hạ Chí kia chờ ở đây, thấy Hạ Chí và Charlotte, vậy mà Thu Đồng lại chào hỏi Charlotte trước: "Charlotte, các ngươi mau lên đây."

"Tình huống này không ổn." Hạ Chí lẩm bẩm, "Thấy nữ nhi của người khác, Đồng Đồng đã quên mất lão công, nếu sau này ta và nàng cũng sinh ra một nữ nhi, liệu nàng còn có thể để ý đến ta sao?"

Rất nhanh Hạ Chí đã đi tới bên cạnh xe, đồng thời mở miệng hỏi: "Đồng Đồng, một nhà ba người chúng ta định đi đâu bây giờ?"

Bình Luận (0)
Comment