Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 383 - Chương 383: Ngươi Phải Gọi Nàng Là Mẹ Mới Đúng (1)

Chưa xác định
Chương 383: Ngươi phải gọi nàng là mẹ mới đúng (1)

"Ai và một nhà ba người với ngươi?" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, tên hỗn đản này mới hai mươi hai tuổi, vậy mà đã có thể có một nữ nhi ba tuổi, chuyện quá đáng như vậy sao có thể phát sinh trên người hắn?

Chẳng qua, hiện tại Thu Đồng không muốn nghiên cứu xem rốt cuộc nữ nhi này của Hạ Chí xuất hiện bằng cách nào, nếu gia hỏa này đã thừa nhận Charlotte là nữ nhi của hắn, thậm chí còn để Charlotte gọi hắn là ba ba, nàng chỉ muốn để hắn phải chịu trách nhiệm.

Mà dưới cái nhìn của Thu Đồng, tên gia hỏa cả ngày thần kinh như Hạ Chí, nhìn thế nào cũng không giống người cha hợp cách, nàng lại không yên tâm để một mình Hạ Chí chăm sóc Charlotte.

"Ngươi không thấy Charlotte không mang theo bất kỳ thứ gì sao? Đương nhiên là phải đi mua đồ dùng cho nàng." Rất nhanh Thu Đồng đã nói ra mục đích của mình, "Quần áo giày dép còn có những vật dụng khác của tiểu hài tử, dù là đồ ăn hay đồ dùng đều phải mua hết, chỗ ngươi vốn không có bất kỳ thứ gì!"

"Tỷ tỷ xinh đẹp, Sát Sát chỉ ăn thịt bò, phải chín." Đúng lúc này, giọng nói thanh thúy của Charlotte vang lên.

"Sát Sát?" Thu Đồng ngẩn ra, "Charlotte, Sát Sát là ai?"

"Tỷ tỷ xinh đẹp, đây là Sát Sát." Charlotte sờ sờ con mèo đen trong ngực, "Sát Sát, ngoan, mau chào tỷ tỷ xinh đẹp."

Con mèo đen nằm sấp Charlotte trong ngực thực sự ngẩng đầu, nhìn về phía Thu Đồng kêu một tiếng: "Meow!"

"A, Charlotte, mèo của ngươi thật ngoan." Thu Đồng có chút kinh ngạc.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, Sát Sát rất biết điều." Charlotte chớp đôi mắt to.

"Charlotte, ngươi không thể gọi Đồng Đồng là tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi phải gọi nàng là mẹ mới đúng." Lúc này Hạ Chí lại nói.

"Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, cứ gọi ta là tỷ." Thu Đồng vừa nói vừa trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó tiếp tục nói với Charlotte: "Chẳng qua, Charlotte, không nên gọi ta là tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có thể gọi ta là Đồng Đồng tỷ tỷ."

"Đã biết, Đồng Đồng tỷ tỷ." Vẻ mặt Charlotte tràn đầy nhu thuận, "Đúng rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba không thích đi dạo phố mua đồ, hai chúng ta đi mua thôi có được không?"

"Cũng được, dù sao thì chắc chắn hắn chẳng có chút hiểu biết gì về đồ dùng của tiểu hài tử." Đương nhiên Thu Đồng không có ý kiến gì, chẳng qua nàng vẫn hỏi Hạ Chí một chút, "Chỉ có hai chúng ta đi, không vấn đề gì chứ?"

"Ừm, không vấn đề gì." Hạ Chí đồng ý rất dứt khoát.

Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí, quả nhiên gia hỏa này không phải người có trách nhiệm, trước đây nàng muốn ra ngoài, hắn luôn muốn đi theo, còn nói cái gì mà không an toàn vân vân, hiện tại thì hay rồi, nàng dẫn theo một tiểu nữ hài ba tuổi ra ngoài, chẳng lẽ hắn lại cảm thấy nàng càng an toàn hơn?

Dưới cái nhìn của Thu Đồng, Hạ Chí chỉ không muốn chăm sóc cho nữ nhi mà thôi, chẳng qua nàng cũng lười truy cứu chuyện này, rất nhanh, Thu Đồng đã lái xe chở Charlotte và con mèo đen nhỏ Sát Sát rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật.

"Thế giới này càng ngày càng nhiều chuyện kỳ quái." Hạ Chí nhìn Lamborghini biến mất trong tầm mắt, lẩm bẩm, đưa ra kết luận sau cùng: "Rất thú vị, ta thích."

Xoay người, Hạ Chí đi vào cổng trường, khi đi qua phòng bảo vệ, hắn còn nói một câu: "Giáo y, đi theo ta."

Giáo y vội vàng đi ra khỏi phòng bảo vệ, theo sau lưng Hạ Chí, mấy phút đồng hồ sau, hai người đã tới bên cạnh sân bóng rổ.

"Hạ lão sư, ngươi lại đến xem Mạc Ngữ?" Có giọng nói truyền đến, người nói chuyện lại là Phương Đắc Thắng, vừa lúc hắn ta cũng đang ở sân bóng rổ đây.

"Phương chủ nhiệm, thật ra ta tới để tìm ngươi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Vị này là giáo y mới của trường chúng ta, ta cần ngươi sắp xếp cho hắn một chút, mặt khác, đuổi việc giáo y hiện tại đi, ừm, sau đó lại mời thêm một hộ sĩ đến."

"Được, Hạ lão sư, ta lập tức sắp xếp." Tuy Phương Đắc Thắng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn lập tức gọi điện thoại sai người sắp xếp chuyện này.

Không bao lâu sau đã có người tới dẫn giáo y rời đi, mà Phương Đắc Thắng lại cảm thấy hơi xúc động: "Hạ lão sư, thật ra ngươi rất giỏi khoản phát hiện nhân tài."

Tầm mắt nhìn về phía cách đó không xa, Mạc Ngữ đang hướng dẫn cho đội bóng rổ trường, hơi chần chờ một chút, Phương Đắc Thắng mở miệng lần nữa: "Hạ lão sư, thứ bảy này, giải bóng rổ liên kết giữa các trung học phổ thông sẽ chính thức bắt đầu, ta đã điều tra, đối thủ vòng thứ nhất của chúng ta rất mạnh, ngươi cảm thấy đội bóng rổ trường chúng ta có thể thắng sao?"

"Phương chủ nhiệm, vấn đề này ngươi cần hỏi Mạc Ngữ, nàng nói có thể thắng thì chúng ta có thể thắng." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.

"Ta nghĩ vẫn không nên hỏi trước thì hơn, để nàng an tâm huấn luyện." Phương Đắc Thắng lắc đầu, "Hạ lão sư, có chuyện này ta vẫn luôn suy nghĩ, lúc đầu ta muốn thương lượng với hiệu trưởng trước, chẳng qua hiệu trưởng bề bộn nhiều việc, nếu hiện tại đã gặp ngươi, ta muốn thương lượng với ngươi một chút."

"Phương chủ nhiệm, có chuyện gì cứ nói thẳng là được rồi." Tầm mắt Hạ Chí chuyển đến trên người Mạc Ngữ.

"Hạ lão sư, từ sau khi ngươi đến trường chúng ta, trong trường đã hoàn toàn thay đổi, nhưng dù sao thì nền tảng của trường chúng ta vốn đã kém cỏi, nói thật, hiện tại ngoại trừ lớp một khối mười hai và lớp sáu khối mười hai, đối với những người khác, các lớp còn lại không mấy hấp dẫn, trong ngắn hạn, trường chúng ta cũng không cách nào tạo ra thành tích rõ ràng gì. Cho nên, ta muốn tạo ra một vài thành tích trên phương diện thể dục trước. Trước đây trường chúng ta chỉ tham gia giải bóng rổ liên kết, nhưng hiện tại, ta muốn cho đội bóng rổ trường tham gia thêm mấy giải đấu khác, tỷ như giải bóng đá liên kết và giải bóng chuyền liên kết giữa các trường trung học phổ thông, thậm chí là giải bóng rổ nữ liên kết. Nếu chúng ta có thể đạt được thành tích tốt trong những giải đấu này, chí ít cũng có thể khiến trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta được công nhân là trường dạy thể dục xuất sắc."

Bình Luận (0)
Comment