"Phương chủ nhiệm, ngươi hy vọng có thể phục chế phương pháp mà đội bóng rổ của trường đã làm trước đó?" Hạ Chí hờ hững mà hỏi.
"Hạ lão sư, đúng là ta nghĩ như vậy thật, chỉ có điều ta cảm thấy nếu làm vậy, Mạc Ngữ sẽ rất mệt mỏi, cho nên ta muốn thương lượng với ngươi trước, nếu không được, chúng ta có thể để Mạc Ngữ hỗ trợ lựa chọn một vài đội viên." Phương Đắc Thắng ăn ngay nói thật.
"Phương chủ nhiệm, theo ta được biết, những giải thi đấu khác cũng đều bắt đầu vào thứ bảy này mà, cho nên, dù có Mạc Ngữ làm giáo luyện cũng không kịp." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Hơn nữa, ta cũng không hy vọng Mạc Ngữ dành quá nhiều thời gian vào những chuyện này, thật ra, mấy vị giáo viên thể dục khác cũng đều không tồi, ta kiến nghị ngươi để bọn hắn đi xây dựng đội ngũ."
"Ôi, cũng đúng, thật ra ta cũng biết ta để mấy vị giáo viên kia xây dựng đội ngũ sẽ thích hợp hơn, dù sao thì sang năm Mạc Ngữ đã phải rời khỏi nơi này, không thể trông cậy hết tất cả mọi việc vào nàng." Phương Đắc Thắng thở dài, "Chỉ có điều hiện tại mới để bọn hắn xây dựng đội ngũ, sợ là năm nay rất khó có thể tạo ra thành tích tốt."
"Chuyện này đúng là ta có biện pháp giải quyết." Hạ Chí hơi trầm ngâm một chút, "Thật ra ngoại trừ giải đấu bóng rổ, giải bóng đá nam và giải bóng chuyền nữ cũng có lực ảnh hưởng tương đối lớn, ta kiến nghị trường chúng ta có thể thành lập thêm đội bóng đá nam và đội bóng chuyền nữ. Ta đã từng xem quy tắc giải liên kết các trường trung học phổ thông, thật ra, nói một cách nghiêm túc, giải bóng đá không giới hạn nam nữ."
"Là thế này, số lượng nữ hài tử thích đá bóng quá ít, cho nên giải liên kết bóng đá giữa các trường trung học phổ thông không lập nên giải liên kết giành riêng cho nữ, trên lý luận, nữ sinh cũng có thể gia nhập đội bóng. Nhưng trên thực tế, gần như trong đội bóng không có đội viên nữ." Phương Đắc Thắng gật gật đầu nói.
"Ừm, biện pháp giải quyết ta muốn nói chính là để Mạc Ngữ gia nhập đội bóng đá nam và đội bóng chuyền nữ, nàng sẽ là cầu thủ dự bị, khi xây dựng đội bóng, ngươi có thể xem nhẹ nàng, chỉ thời khắc mấu chốt nàng mới lên sân khấu." Rốt cục Hạ Chí cũng dời tầm mắt khỏi người Mạc Ngữ, "Phương chủ nhiệm, để Mạc Ngữ làm đội viên còn có thể xuất sắc hơn làm giáo luyện, một mình nàng đủ để đưa hai đội bóng này vào trận chung kết."
"Này… làm vậy có được không?" Phương Đắc Thắng có chút ngây người, chẳng lẽ Mạc Ngữ là toàn năng?
"Không có gì không được." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Chẳng qua, Phương chủ nhiệm, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ khi các đội viên khác dốc hết toàn lực cũng không cách nào dành được thắng lợi, Mạc Ngữ mới có thể lên sân."
"Ta hiểu." Phương Đắc Thắng gật đầu, "Về chuyện để Mạc Ngữ làm thành viên dự bị, ta sẽ không nói ra, đến lúc gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ mới để nàng lên sân khấu."
"Bên phía Mạc Ngữ, ta sẽ thông báo cho nàng." Tầm mắt Hạ Chí lại một lần nữa quay lại trên người Mạc Ngữ.
"Đúng rồi, Hạ lão sư, còn một chuyện." Phương Đắc Thắng hơi ngượng ngùng, "Trước đó, chuyện về đội cổ động viên trường là hiệu trưởng phụ trách, nhưng hiệu trưởng quá bận rộn, mặt khác, thật ra bình thường đội cổ động viên nên do lão sư âm nhạc chịu trách nhiệm, nhưng Tô lão sư mới tới lại không phải ứng cử viên thích hợp để dạy đội cổ động viên nhảy múa..."
"Phương chủ nhiệm, ta hiểu ý của ngươi, ta sẽ xử lý chuyện này." Hạ Chí ngắt lời Phương Đắc Thắng.
"Vậy phiền Hạ lão sư, ta đi tìm mấy vị giáo viên thể dục khác trước." Phương Đắc Thắng có chút áy náy, hắn ta cảm thấy dường như chuyện gì cũng phải đợi Hạ Chí xử lý.
Rất nhanh Phương Đắc Thắng đã rời đi, mà Hạ Chí lại vẫn đứng ở sân vận động, nhìn một hồi, đột nhiên hắn mở miệng kêu một tiếng: "Mạc Ngữ."
"Tự do huấn luyện ba phút." Mạc Ngữ lập tức dặn dò đám thành viên đội bóng rổ một câu, sau đó chạy chậm tới trước mặt Hạ Chí: "Hạ lão sư."
"Mạc Ngữ, trong cơ thể ngươi có một chút biến hóa, hẳn ngươi đã biết rồi, đúng không?" Giọng điệu của Hạ Chí hết sức ôn hòa.
"Hạ lão sư, ta biết." Mạc Ngữ gật đầu, "Sau khi ta sử dùng phương pháp hô hấp đặc biệt kia, trong thân thể ta bắt đầu tích lũy một số khí tức quái dị, ta đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu, xác định rất có thể đó chính là chân khí trong cổ võ thuật. Sau đó ta lại tìm hiểu thêm rất nhiều tư liệu, tìm rất nhiều phương pháp luyện tập loại chân khí này, nhưng hiện tại ta còn chưa tính toán ra được phương pháp tốt nhất. Những số liệu ta thu thập được hiện tại còn chưa đủ để ta đưa ra câu trả lời cuối cùng."
"Ừm, ngươi nói như vậy, ta an tâm." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười tươi, "Ngươi quay về sân bóng đi, mặt khác, lúc rảnh rỗi ngươi lại xem thêm tư liệu về thi đấu bóng đá và bóng chuyền, thứ bảy này, rất có thể ngươi sẽ trở thành đội viên đội bóng đá và đội bóng chuyền."
"Ta biết rồi." Mạc Ngữ lên tiếng, sau đó lại xoay người chạy về sân bóng, tiếp tục huấn luyện đội viên đội bóng rổ.
Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ thêm chừng năm phút, ánh mắt như có chút kỳ lạ, lại như không chút biểu cảm, sau đó, hắn xoay người rời khỏi.
Hạ Chí đi tới dưới tòa nhà ký túc xá, đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên một mùi thơm gay mũi bốc lên từ bên trong, Hạ Chí không khỏi hơi nhíu mày, sau đó, hắn lập tức thấy được một người vọt ra từ bên trong.
Hạ Chí hơi nghiêng người, không để người này đụng phải mình, trên mặt lại lộ ra vẻ cười như không cười, như thấy được chuyện thú vị gì đó.