Mãi tới khi đi ngang qua bên cạnh Hạ Chí người này mới nhìn thấy Hạ Chí, mà trong nháy mắt đó, hắn ta vô thức bước nhanh hơn, hiển nhiên là muốn trốn đi. Thế nhưng mới đi được vài bước, rốt cục hắn ta cũng ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, vẻ mặt kia ít nhiều gì cũng có chút lúng túng: "Cái kia... Hạ lão sư, thật trùng hợp."
"Đúng là rất trùng hợp, ta còn định đi tìm ngươi đây." Hạ Chí nhíu mày, "Chẳng qua ta muốn nói, thật ra nam nhân có xịt nước hoa lên người cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi không thể dùng nước hoa tốt hơn một chút sao?"
"Cái kia… Hạ lão sư, nước hoa này của ta cũng không tệ lắm, dầu gì cũng là mấy ngàn tệ một chai đây." Người này là Trương Thành Hùng, hắn ta cũng cảm thấy buồn bực, "Hơn nữa ta xịt nước hoa không phải để đi gặp người, ta chỉ xịt nước hoa trước khi quét WC, nhưng tắm rửa xong vẫn không thể tẩy sạch mùi."
Dừng một chút, đột nhiên Trương Thành Hùng nhớ tới vấn đề mấu chốt: "Ách, Hạ lão sư, mới vừa rồi ngươi nói ngươi muốn tìm ta?"
Trương Thành Hùng lập tức cảm thấy khẩn trương, từ sau khi gặp Hạ Chí, hắn ta đã bắt đầu khổ bức, hiện tại hắn ta đã có chút không dám ra ngoài gặp người, bởi toàn bộ người trong thành phố Thanh Cảng đều biết hắn ta đang quét nhà vệ sinh ở trường trung học phổ thông Minh Nhật!
Trực giác nói cho Trương Thành Hùng, Hạ Chí tìm hắn ta chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Không sai, ta nghĩ nghĩ, dầu gì ngươi cũng là thiếu gia Trương gia, để ngươi tới đây quét nhà vệ sinh cũng thật không dễ dàng, cho nên ta quyết định cho ngươi một ít phúc lợi." Thoạt nhìn, Hạ Chí có vẻ rất chân thành.
Chỉ có điều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Chí, trong lòng Trương Thành Hùng lại chỉ giật thọt, gia hỏa này sẽ cho hắn thêm phúc lợi? Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Thế nhưng Trương Thành Hùng vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy đó là… phúc lợi gì?"
"Ừm, ta vốn định để lão bà ngươi tới nơi này với ngươi." Hạ Chí trả lời.
"Lão bà ta?" Trương Thành Hùng ngẩn ngơ, "Ngươi… ngươi muốn nói Phi Yến?"
"Không sai, chính là Phi Yến, ta nghe nói nàng nhảy múa không tệ, vừa lúc trường chúng ta cũng thiếu một lão sư vũ đạo." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Thật ra muốn tìm lão sư vũ đạo cũng không khó, chỉ có điều nghĩ đến ngươi cũng không dễ dàng gì, vì vậy ta cho ngươi chút phúc lợi, ưu tiên để lão bà ngươi tới đây làm việc."
Trương Thành Hùng nhìn Hạ Chí, trong đầu xuất hiện một câu nói, đó chính là, chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như vậy!
Mặc dù Phi Yến không phải minh tinh cao cấp nhất trong nước, nhưng ít nhiều gì nàng cũng có thể tính là hạng hai, mà thật ra vũ đạo của nàng rất khá, nếu chỉ xét tới những minh tinh giỏi vũ đạo, nàng tuyệt đối là đỉnh tiêm. Một minh tinh vũ đạo như vậy, bình thường chỉ tùy tiện đi sàn catwalk cũng phải vài chục vạn, vậy mà hiện tại Hạ Chí lại có thể để Phi Yến đến làm lão sư của trường trung học phổ thông Minh Nhật, còn nói cái gì mà đây là phúc lợi cho hắn… Người này cũng quá không biết xấu hổ đi?
Thế nhưng, tuy trong lòng nghĩ như vậy, có điều Trương Thành Hùng cũng không dám nói thẳng ra, hiện tại hắn ta thật không dám đắc tội Hạ Chí. Chuyện Lưu gia đã bị Hạ Chí dùng hai con ngựa san phẳng, đương nhiên hắn ta cũng đã nhận được tin tức, thằng này không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, nhưng người ta trâu bò cũng là thật.
"Cái kia… Hạ lão sư, Phi Yến bị thương còn chưa khỏe, sợ là trong lúc nhất thời không cách nào làm lão sư." Trương Thành Hùng cũng không dám cự tuyệt trực tiếp, chỉ đành tìm cớ như thế, đương nhiên, thật ra đây cũng không tính là cớ, bởi vì đây cũng là sự thật, Phi Yến đã trúng một đao, tuy không bị thương trúng vị trí yếu hại, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục tuyệt không phải chuyện một hai ngày có thể xong.
"Hôm nay có một vị giáo y mới tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, hắn ta có thể khiến Phi Yến khôi phục nhanh hơn, chỉ có điều, nếu Phi Yến không phải lão sư nơi này, vậy đương nhiên giáo y sẽ không trị liệu giúp nàng." Hạ Chí lười biếng nói: "Ngươi có thể không tin, chẳng qua ta kiến nghị ngươi nên đi thương lượng với Phi Yến một chút xem, dù sao thì nàng cũng thông minh hơn ngươi."
"Ách, Hạ lão sư, ta sẽ lập tức đi thương lượng với Phi Yến." Trương Thành Hùng vội vàng nói.
"Ngươi đi đi, còn không đi, sợ rằng chưa chắc Phi Yến đã còn là lão bà ngươi." Hạ Chí lười biếng nói.
ĐM, lời này có ý gì?
Trong lòng Trương Thành Hùng thầm oán, nhưng hắn ta tuyệt không dám chậm trễ, lập tức xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn ta chỉ muốn cách xa Hạ Chí một chút, ở cùng một chỗ với thằng này đúng là quá không an toàn.
Trương Thành Hùng cũng như chạy trốn khỏi tầm mắt Hạ Chí, Hạ Chí lại rất tùy ý vung tay trên không trung, mùi nước hoa gay mũi kia hoàn toàn biến mất. Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn lại ngửi thấy một mùi thơm khác, mùi thơm tự nhiên thấm vào ruột gan.
Xoay người, trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười có chút xán lạn: "Tô lão sư."
Tô Phi Phi vẫn mặc váy trắng như tiên nữ, trên mặt nàng hiện lên nụ cười rực rỡ: "Hạ lão sư, thật ra ta có thể kiêm nhiệm lão sư vũ đạo, tuy hiện tại ta không thể khiêu vũ, nhưng muốn chỉ đạo người khác khiêu vũ cũng không phải vấn đề gì lớn."
"Vào lúc ngươi chưa thể khiêu vũ, ta sẽ không để ngươi đi chỉ đạo người khác khiêu vũ." Hạ Chí mỉm cười, giọng nói hết sức nhu hòa, "Bởi vì ta tin tưởng ngươi còn có thể khiêu vũ, đến ngày đó, ngươi lại sẽ là vũ giả xuất sắc nhất trên thế giới này."
"Hạ lão sư, ta thật không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi hiện lên một tia bất đắc dĩ, nàng biết thân phận chân chính của Hạ Chí, cũng biết Hạ Chí mạnh mẽ tới cỡ nào, dưới cái nhìn của nàng, chỗ nàng không có bất kỳ thứ gì mà Hạ Chí cần.
"Thật ra ngươi muốn báo đáp cũng rất đơn giản, chờ khi ngươi lại có thể khiêu vũ một lần nữa, ngươi nhảy một bản cho ta xem là được rồi." Hạ Chí mỉm cười.