Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 391 - Chương 391: Ngươi Phát Dục Có Chút Chậm (1)

Chưa xác định
Chương 391: Ngươi phát dục có chút chậm (1)

"Ta có thể trực tiếp đi hỏi nữ nhân kia!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, không hề nghi ngờ, nàng không muốn làm bảo bảo nghe lời.

"Tốt nhất là ngươi đừng đi tìm Charlotte." Hạ Chí lại lắc đầu.

"Sợ ta giết nàng sao?" Hạ Mạt lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Biết ngay giữa các ngươi có vấn đề, cho dù các ngươi không sinh hạ nữ nhi, ngươi cũng từng có quan hệ đó với nàng, đúng không?"

"Cái này thật không có." Hạ Chí lắc đầu, "Ta nói rồi, ngươi không thể đến đây ngồi xuống sao? Ngươi có biết ngươi đang đứng rất cao? Cũng không biết từ lúc nào ngươi lại có thể thích mang giày cao gót, khiến ta nói chuyện với ngươi rất mệt mỏi."

"Ngại mệt thì đừng nói chuyện với ta!" Giọng điệu này của Hạ Mạt nghe vào tai, ít nhiều gì cũng có chút mùi vị giận dỗi.

"Im lặng không nói, vậy chỉ có thể ra tay." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó, hắn thực sự giật tay mình, cũng chỉ là một lần giật rất tùy ý như vậy, nhưng một giây sau, Hạ Mạt đã ngồi bên cạnh hắn.

Trong đôi mắt lạnh băng lại hết sức mỹ lệ của Hạ Mạt lóe lên vài phần tức giận, nàng nhìn Hạ Chí, lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi không để ta đi tìm nữ nhân kia?"

"Bởi vì rất có thể ngươi sẽ chịu thiệt." Hạ Chí nói rất chân thành: "Cứ việc thoạt nhìn nàng đã trở thành Charlotte chỉ có ba tuổi, nhưng thật ra nàng vẫn rất mạnh mẽ như cũ."

"Ngươi cảm thấy ta là người ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng đánh không lại?" Trong giọng điệu của Hạ Mạt có bất mãn rất rõ ràng.

"Nàng không phải đứa trẻ ba tuổi chân chính." Nét mặt Hạ Chí vẫn nghiêm túc như cũ, "Ngươi có nhớ không? Lão sư đã từng nói, trên đời này, không có dị năng mạnh nhất, chỉ có dị năng giả mạnh nhất, nàng cho rằng, một dị năng giả có mạnh mẽ hay không, không có liên quan tuyệt đối tới chuyện dị năng của người này là gì, rất nhiều dị năng nhìn như rất nhỏ yếu, nhưng chỉ cần năng lực tăng tới đỉnh phong, nó vẫn có thể trở thành tương đối cường đại."

"Thủ lĩnh nói tự nhiên là đúng." Trong giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt cũng nhiều thêm một chút cảm giác đặc biệt.

"Nhưng lão sư còn nói, trong truyền thuyết có hai loại dị năng lại là dị năng cường đại nhất chân chính, dị năng giả có được hai loại năng lực này, đã được định trước sẽ trở thành dị năng giả cường đại nhất." Trong giọng điệu của Hạ Chí nhiều hơn một chút thương cảm nhàn nhạt, "Đáng tiếc, ta vẫn chưa kịp nói cho lão sư, ta có được một trong hai loại dị năng trong truyền thuyết kia."

Hạ Mạt không nói gì, chỉ là trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng cũng xuất hiện một chút thương cảm rất rõ ràng.

"Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là..." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, dừng lại một chút, sau đó hắn mới chậm rãi nói: "Charlotte có được một loại dị năng trong truyền thuyết khác."

"Cái gì?" Sắc mặt Hạ Mạt khẽ biến, "Ngươi xác định?"

"Xác định." Hạ Chí gật đầu.

"Nếu nàng lợi hại như vậy, sao phải làm bộ trở thành nữ nhi của ngươi xuất hiện ở nơi này?" Hiển nhiên Hạ Mạt càng cảm thấy nghi ngờ hơn là tin tưởng.

"Hẳn là năng lực của nàng xuất hiện một vài vấn đề, vì thế nàng mới biến thành đứa trẻ ba tuổi, tuy nàng có được một trong hai dị năng cường đại nhất, nhưng nàng không cách nào bảo đảm an toàn của mình." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Hiện tại nàng cần ta bảo vệ nàng."

"Sao nàng lại cảm thấy ngươi sẽ bảo vệ nàng?" Hạ Mạt lập tức phát hiện điểm quan trọng, "Rốt cuộc quan hệ giữa các ngươi là thế nào?"

"Bởi vì nàng không còn lựa chọn nào khác." Hạ Chí lười biếng nói: "Ngoại trừ ta, nàng không thể tìm được người nào khác."

"Năm đó, chỉ có hai người các ngươi mới biết được quá trình cụ thể trong trận quyết chiến giữa ngươi và nàng, mà cùng lúc các ngươi đều biến mất một thời gian ngắn, ta muốn biết, rốt cuộc lúc đó đã có chuyện gì xảy ra?" Hạ Mạt tiếp tục truy vấn.

"Ừm, thật ra, ta cũng có chút muốn biết đáp án của vấn đề này." Trên mặt Hạ Chí thoáng qua một tia cổ quái, "Chờ ta có đáp án, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Nói đến đây, Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía cửa: "Vừa lúc, Charlotte đã trở lại rồi, thật ra ngươi cũng có thể hỏi nàng, chỉ cần không đánh nhau với nàng là được."

Hạ Chí mới vừa nói dứt lời, đã có tiếng gõ cửa truyền đến, đồng thời giọng nói thanh thúy của Charlotte cũng truyền tới từ ngoài cửa: "Ba ba mở cửa, nhanh mở cửa!"

Hạ Mạt đột nhiên biến mất, mà Hạ Chí thì đứng dậy đi mở cửa. Cửa phòng được mở ra, Charlotte ôm con mèo mun tên Sát Sát kia chạy vào: "Ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ đang ở dưới lầu, bên dưới có rất nhiều rất nhiều đồ, ngươi mau đi mang lên giúp nàng."

Không đợi Hạ Chí nói thêm gì, Charlotte lại nói tiếp: "Đúng rồi, thừa dịp Đồng Đồng tỷ tỷ không ở đây, ngươi mau thu dọn một chút, ta cho ngươi biết một biện pháp đơn giản nhất để thu dọn, đó chính là ném hết tất cả mọi thứ trong phòng đi!"

Thật ra trong ký túc của Hạ Chí vốn không có bao nhiêu đồ, ngoại trừ sofa và giường, cũng không có bao nhiêu vật dụng khác. Hạ Chí không để ý đến Charlotte, trực tiếp đi ra khỏi ký túc xá, nhưng khi hắn đi ra cửa, đồ vật trong phòng thực sự biến mất sạch không thấy gì nữa.

Lúc này Thu Đồng và Charlotte thật sự đi mua sắm, chỉ cần nhìn xe chở hàng của siêu thị còn đang đậu dưới lầu đã đủ biết, mà cốp sau xe thể thao của Thu Đồng cũng chất đầy đồ vật.

Giường mới chăn mới tủ mới… Thu Đồng mua mới tất cả cho Charlotte, còn rất nhiều y phục giày dép, chỉ riêng váy đã có bảy bộ, giày mang kèm cũng có bảy đôi, mỗi ngày mặc một bộ, có thể mặc cả một tuần mà không bị trùng.

Bình Luận (0)
Comment