À, ngay cả con mèo mun Sát Sát kia cũng được mua bảy bộ quần áo, về phần đồ ăn vặt lại càng là nhiều vô số kể.
Dựa theo lời của Thu Đồng, đây là nhà mới của Charlotte, mà đợi khi mấy người bọn hắn thu thập xong “nhà mới” này, đã hơn bảy giờ tối. Trong nhà mới, thứ thật sự thuộc về Hạ Chí cũng chỉ có một tấm sofa. Đương nhiên, cái ghế sofa này cũng không tệ lắm, tốt hơn cái ghế sofa cũ.
Thật ra lúc đầu Thu Đồng muốn đổi túc xá cho Hạ Chí, nhưng Charlotte nói thích phòng nhỏ, như vậy nàng có thể ngủ trong phòng ngủ, Hạ Chí thì ngủ ở phòng khách, vừa vặn có thể bảo vệ nàng, như vậy tối nàng ngủ sẽ không thấy sợ.
Thật ra Thu Đồng cũng nghĩ tới chuyện để Charlotte ở chung với nàng, nhưng Charlotte nói nàng muốn ở chung với ba ba, nếu nàng ở chung với Thu Đồng, Hạ Chí cũng phải dọn vào ở chung mới được. Đối với đề nghị này, Hạ Chí rất tán thành, đáng tiếc, lại bị Thu Đồng bác bỏ.
"Đồng Đồng, chúng ta đi ăn cơm tối đi." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng nói, sau đó, hắn lại liếc sang Charlotte đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt, "Ngươi không cần ăn cơm tối, ăn vặt đã đủ no rồi."
"Ba ba, ngươi muốn bỏ ta ở nhà một mình để đi hẹn hò với Đồng Đồng tỷ tỷ sao?" Charlotte chớp đôi mắt to xinh đẹp, cất giọng đáng yêu hỏi.
"Đương nhiên sẽ không." Người tiếp lời lại là Thu Đồng, nàng đưa mắt nhìn Hạ Chí, "Hai chúng ta đều mệt, sẽ không đi ra ngoài, gọi đồ ăn ngoài là được."
"Ta muốn ăn lẩu." Charlotte cất giọng thanh thúy.
"Chúng ta ăn lẩu ở nhà đi." Thu Đồng lập tức nói.
"Đồng Đồng, ta muốn nói cho ngươi biết, có hài tử liền không cần lão công là không đúng." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, trong lòng như có chút phiền muộn.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Nhanh đi mua nguyên liệu nấu lẩu về đây."
"Được rồi, Đồng Đồng, ngươi có thể tranh thủ thời gian rảnh mà tìm nhà trẻ." Hạ Chí vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, "Ngày mai chúng ta đưa Charlotte đến nhà trẻ đi."
Hạ Chí nói xong câu đó liền biến mất ở cửa, mà Charlotte nghe vậy, trong nháy mắt, cặp mắt xinh đẹp đã trừng thật lớn, thoáng cái dường như ngay cả hứng thú ăn đồ ăn vặt cũng không còn.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta không muốn tới nhà trẻ." Charlotte bày ra vẻ đáng thương nhìn Thu Đồng, "Tỷ nói với ba ba đi, để ta ở nhà chơi đi."
Charlotte bĩu môi, sau đó còn nói thêm: "Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba vốn không muốn chăm ta nên mới muốn ném ta tới nhà trẻ, tỷ không thể để hắn làm như vậy."
"Cái này… Charlotte, thật ra ta cũng cảm thấy ngươi nên tới nhà trẻ." Thu Đồng hơi trầm ngâm một chút, "Ta và cha ngươi cha có công việc, bình thường không thể dẫn theo ngươi mãi… Lại nói, trong nhà trẻ còn có rất nhiều tiểu bằng hữu tuổi tác xấp xỉ với ngươi, ngươi nên chơi đùa với bọn họ mới đúng."
Thu Đồng vừa nói vừa lấy di động ra: "Để ta kiểm tra giúp người xem gầy đây có nhà trẻ nào không, sau đó tới tận nơi khảo sát xem, Charlotte, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ tìm nhà trẻ ngươi thích nhất cho ngươi."
Thấy Thu Đồng ngồi bên cạnh gọi điện thoại, vẻ mặt Charlotte tràn đầy đau khổ, nàng thật sự không muốn đến nhà trẻ.
Không tới mười phút Hạ Chí đã trở về, hắn trực tiếp bưng một nồi lẩu ra, còn mang về đủ loại món ăn kèm lẩu, sau đó ba người ngồi trong phòng ăn lẩu, chỉ có điều rõ ràng Charlotte không đói bụng, mà thật ra thoạt nhìn Thu Đồng cũng không quá thích ăn lẩu. Vì vậy, chỉ có Hạ Chí ăn tới thật vui vẻ.
"Đến, nữ nhi ngoan, ăn miếng thịt này đi."
"Đến, nữ nhi ngoan, ăn miếng đậu hũ đi."
"Đến, ăn ít não heo, có thể bổ não..."
Hạ Chí còn thường gắp đồ ăn cho Charlotte ăn, mỗi lần Charlotte ăn xong, luôn dùng đôi mắt to xinh đẹp của nàng bi phẫn trừng mắt nhìn Hạ Chí.
Nửa giờ sau, Thu Đồng nhận được điện thoại của Hàn Tiếu, nên về ký túc xá của mình trước, thấy nàng đi rồi, Charlotte lập tức bùng nổ.
"Hạ Chí, tên đại bại hoại ngươi, ngươi quá ghê tởm!" Charlotte nổi đóa, "Rõ ràng ta không thích ăn, ngươi còn kín đáo gắp cho ta!"
"Đây là hình phạt vì ngươi dám phá hư buổi hẹn hò của ta và Đồng Đồng." Hạ Chí lười biếng nói.
"Ngươi đang bắt nạt đứa trẻ ba tuổi." Charlotte thở phì phò nói.
"Ngươi đã sắp ba mươi tuổi." Vẻ mặt Hạ Chí rất tùy ý.
"Rõ ràng ta mới hai mươi ba tuổi!" Charlotte càng thêm tức giận.
"Ừm, ngươi phát dục có chút chậm." Hạ Chí nhìn Charlotte, nghiêm trang nói.
Charlotte trợn trắng mắt, chỉ là nàng nhỏ đi mà thôi, cái gì gọi là phát dục có chút chậm?
"Này, chúng ta thương lượng một việc, không nên đưa ta tới nhà trẻ có được không?" Trong giọng điệu của Charlotte đã có một chút ý năn nỉ, "Ta không muốn chơi chung với đám tiểu hài tử ba tuổi."
"Không thể." Hạ Chí cự tuyệt rất kiên quyết.
"Ta có thể ở nhà một mình." Charlotte bĩu môi.
"Thật ra ta cũng không ngại, chẳng qua, chắc chắn Đồng Đồng sẽ nói ta không chịu trách nhiệm, cho nên ta phải đưa ngươi đến nhà trẻ thôi." Hạ Chí lười biếng nói: "Như vậy ngươi cũng sẽ không cả ngày làm kỳ đà cản mũi."
"Này, chúng ta giao dịch đi, có được không?" Charlotte không muốn từ bỏ như vậy, "Chỉ cần ngươi không đưa ta tới nhà trẻ, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật lớn!"