Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 404 - Chương 404: Ta Dẫn Ngươi Đi Ngắm Biển (1)

Chưa xác định
Chương 404: Ta dẫn ngươi đi ngắm biển (1)

Mạc Ngữ theo sát bên cạnh Hạ Chí, không nói lời nào, hơi thở đều đặn ổn định, bước chân mềm mại, mà nếu có người nhìn kỹ Mạc Ngữ sẽ phát hiện, mặc dù hiện tại nàng chỉ đi bộ bình thường nhưng lại tương đối có tiết tấu, cũng có thể mang tới một loại mỹ cảm chính xác hệt như khi nàng chạy bộ.

Trên tay Hạ Chí đột nhiên nhiều thêm một tấm thiệp màu trắng, hắn đưa tấm thiệp cho Mạc Ngữ, đồng thời mở miệng nói: "Mạc Ngữ, trên thiệp có một tấm bản đồ, tỉ lệ bản đồ là 1/10000, sai số trong vòng 1%, mà tấm bản đồ này chính là bản đồ các khu vực chung quanh trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên bản đồ có điểm đầu và điểm cuối của một con đường. Hiện tại ta cần ngươi tới điểm đầu chờ ta."

Mạc Ngữ nhận tấm thiệp, nhìn một chút, sau đó nàng cất thiệp đi, bởi vì Hạ Chí còn đang tiếp tục đi về phía trước, vì thế nàng cũng không ngừng lại. Nhưng trong lúc nàng đi về phía trước thêm chừng mười mét, đột nhiên nàng dừng bước.

Một giây sau, Mạc Ngữ tiếp tục bước đi, nhưng lần này nàng không đi về phía trước mà lui về phía sau, lui khoảng chừng mười bước, nàng lại dừng bước.

"Hạ lão sư, kế tiếp ta cần làm gì?" Mạc Ngữ mở miệng hỏi, mà rất hiển nhiên, đây là khởi điểm mà nàng tìm được.

"Hiện tại là sáu giờ lẻ ba phút bốn mươi ba giây, sáu giờ mười lăm chúng ta gặp nhau ở điểm cuối." Hạ Chí bình tĩnh nói: "Chênh lệch không thể quá một giây."

Trong khi nói chuyện, Hạ Chí lại như làm ảo thuật lấy ra một bình nước uống, đưa về phía Mạc Ngữ.

Mạc Ngữ cũng không nhận lấy đồ uống ngay, mà nàng cởi áo gió mỏng trên người trước, sau đó, một tay nàng nhận đồ uống, tay kia lại đưa áo gió cho Hạ Chí, động tác rất tự nhiên, không chút do dự.

Hạ Chí cũng rất tự nhiên mà nhận lấy áo gió của Mạc Ngữ, Mạc Ngữ lại nhanh chóng uống hết đồ uống, một giây sau, nàng bắt đầu chạy, mà sau khi nàng chạy được mười mấy mét, nàng lại tùy ý quăng cái bình trong tay ra, mà cái bình này lại chuẩn xác chui vào trong một thùng rác ở ven đường.

Mặt đường phía ngoài cũng không bằng phẳng như mặt đường trong sân vận động, nhưng Mạc Ngữ vẫn có thể duy trì loại tư thế chạy bộ tinh chuẩn như trước, dường như ven đường không tính là bằng phẳng này cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì với nàng.

Hạ Chí nhìn bóng lưng Mạc Ngữ, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn đã khôi phục bình thường, sau đó hắn lại chậm rãi đi về phía trước. Đi hơn 10m, đột nhiên hắn biến mất.

Một giây sau, Hạ Chí đã xuất hiện bên bờ biển, hắn cứ đứng ở nơi đó như vậy, nhìn mặt trời từ từ mọc lên từ đường chân trời, vạn tia sáng chiếu rọi, hết sức mỹ lệ.

Thời gian dần trôi qua, xấp xỉ mười phút sau Hạ Chí chậm rãi xoay người, sau đó, hắn lập tức thấy trên bãi cát cách đó không xa có một bóng người mỹ lệ đang chạy về phía bên này.

Mặc dù đang trên bãi cát, nhưng bước tiến của nàng vẫn nhẹ nhàng như vậy, tư thế chạy bộ của nàng cũng vẫn tinh chuẩn như vậy, thoạt nhìn dường như không khác gì bình thường, nhưng trên thực tế, Hạ Chí có thể thấy rõ, trên trán nàng có một chút mồ hôi hột.

Tia nắng ban mai soi sáng mồ hôi trên trán nàng, tản mát ra quang mang càng mỹ lệ hơn, mà thoạt nhìn, cả người nàng cũng vẫn thanh thuần thoát tục như cũ.

Lại qua thêm mười mấy giây đồng hồ, Mạc Ngữ ngừng lại, đứng ở vị trí cách Hạ Chí vài mét, hiển nhiên, đó là điểm cuối.

"Xin lỗi Hạ lão sư, chậm ba giây đồng hồ." Mạc Ngữ nhìn Hạ Chí, trong giọng nói có một chút thất vọng, hiển nhiên, chính nàng cũng không hài lòng với kết quả này.

"Không, ngươi đã làm rất khá." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Ta vốn tưởng ngươi sẽ lệch tới hơn 10 giây."

Dừng một chút, Hạ Chí lại hỏi: "Mạc Ngữ, ngươi đã hoàn thành lần chạy bộ này như thế nào?"

"Hạ lão sư, ta so sánh bản đồ ngươi đưa ta và bản đồ toàn bộ thành phố Thanh Cảng ta đã từng nhìn thấy, cuối cùng xác định được tuyến đường, sau đó ta dựa vào bản đồ vệ tinh để xác định tình huống cụ thể của con đường này, bởi vì bản đồ vệ tinh ta nhìn thấy là bản đồ của hai ngày trước, tình huống có chút khác biệt so với hiện tại, ta lại căn cứ nhiệt độ không khí và tài liệu về thời tiết, tính toán một chút, sau đó ta lại chia tuyến đường này thành vài đoạn, tính toán ra vận tốc cần sử dụng cho mỗi đoạn đường, cuối cùng ta bắt đầu chạy theo tốc độ đã tính ra được." Mạc Ngữ nói đến đây, dừng một chút, sau đó nàng mới tiếp tục nói: "Vốn dĩ không nên có sai số tồn tại, nhưng cuối cùng ta phát hiện, có một vài tình huống đột bất ngờ không cách nào tính toán được, mặc dù trong lúc chạy ta đã điều chỉnh tốc độ vài lần, nhưng vẫn không thể tới đúng lúc."

"Có một vài tình huống bất ngờ ngươi không thể tính toán vào là vì tư liệu ngươi lấy được không đủ chứ không phải không cách nào tính toán được." Hạ Chí chậm rãi nói: "Mạc Ngữ, ngươi phải luôn nhớ kỹ, ta đã từng nói với ngươi..."

"Hạ lão sư, ta hiểu, tất cả đều có thể tính toán." Lần này Mạc Ngữ lại ngắt lời Hạ Chí.

"Đúng, tất cả đều có thể tính toán." Hạ Chí gật đầu, sau đó đưa áo gió cho Mạc Ngữ, "Sáng mai vẫn gặp ở cổng trường, ta sẽ bắt đầu hướng dẫn ngươi cách luyện tập trong đủ loại hoàn cảnh khác nhau."

"Được." Mạc Ngữ nhận lấy áo gió mặc vào, một giây sau, Mạc Ngữ phát hiện mình đã về tới bên ngoài cổng trường.

Nhưng đối với chuyện này, Mạc Ngữ lại không tỏ ra kinh ngạc gì, chỉ tạm biệt Hạ Chí: "Hạ lão sư, gặp lại."

Mạc Ngữ đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Hạ Chí, mà Hạ Chí cũng không lập tức rời khỏi, hắn đứng ở cửa chính, dường như hơi xuất thần.

"Nàng cũng xuất sắc như mẫu thân nàng, đúng không?" Một giọng nói khàn khàn truyền tới từ phía bên cạnh, là người què đã đi tới bên cạnh Hạ Chí.

Bình Luận (0)
Comment