"Không." Hạ Chí khẽ lắc đầu, "Nàng còn xuất sắc hơn cả mẫu thân nàng."
Nói xong câu đó, Hạ Chí cũng đứng dậy đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt người què.
Cứ việc chỉ mới hơn sáu giờ, nhưng hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật đã có chút náo nhiệt, đặc biệt là dường như buổi sáng hôm nay lại càng náo nhiệt hơn ngày thường. Một số nam sinh tới sân vận động có ý đồ xem Mạc Ngữ chạy bộ, tuy nhào hụt nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện, trên sân vận động lại có một đội bóng đá mới sáng sớm đã bắt đầu huấn luyện. Mà ở một góc khác của sân vận động lại có một đội cổ động viên cũng đang tiến hành huấn luyện từ sáng sớm.
Trên thực tế, nếu tới sân bóng chuyền, bọn hắn còn có thể thấy, lúc này, đội bóng chuyền cũng đang bắt đầu huấn luyện. Ngày hôm qua, giáo viên lớp bóng đá Triệu Phong và giáo viên lớp bóng chuyền Tô Tiêu đã thành lập xong đội bóng đá và đội bóng chuyền, mà bởi vì không tới hai ngày nữa sẽ bắt đầu thi đấu, bọn hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian tiến hành tập luyện. Vì thế, đội viên hai đội bóng này đã được đặc cách, có thể không cần lên lớp trong mấy ngày này.
Thật ra, mấy ngày nay đội bóng rổ cũng dành phần lớn thời gian cho việc huấn luyện, đối với giải bóng rổ liên kết giữa các trường trung học phổ thông sắp tới, không ít người đều đang mong đợi, rất nhiều người muốn biết giáo luyện Mạc Ngữ này có thể suất lĩnh đội bóng rổ trường đoạt giải quán quân hay không?
Mà trong lúc bất tri bất giác, trường trung học phổ thông Minh Nhật đã phát sinh biến hóa cực lớn, loại biến hóa này càng giống một loại biến hóa trên tinh thần. Trước đây, đại đa số người trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đều không có trách nhiệm, toàn bộ trường học đều mang theo một loại không khí trầm lặng, nhưng bây giờ, toàn bộ trường học lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.
Mặc dù hiện tại, loại sức sống này chủ yếu chỉ biểu hiện trên phương diện thể dục, nhưng không hề nghi ngờ, đây đã là một cục diện rất đáng mừng, mà thứ như sức sống này thật ra có thể lây lan.
Đương nhiên, loại sức sống này cũng không thể lây dính tới trên người Hạ Chí, dọc theo đường đi, trên mặt hắn vẫn là vẻ mây trôi nước chảy, mặc dù hắn đã thay đổi trường học này, nhưng thoạt nhìn hắn vốn không thèm để ý mấy chuyện ấy.
Hạ Chí về tới ký túc xá của mình, mà Thu Đồng và Charlotte cũng mới vừa ăn điểm tâm xong.
"Ba ba, chúng ta còn để dành bữa sáng cho ngươi này." Charlotte chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, ngọt ngào thanh thúy nói.
"Hôm nay ta có rất nhiều chuyện phải làm, mà vừa lúc hôm nay ngươi không có lớp, ngươi phụ trách việc chăm sóc Charlotte đi." Thu Đồng đã định đứng dậy rời đi, nàng nói vậy cũng không phải kiếm cớ, nàng thật sự bận rộn.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, hẹn gặp lại, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Lúc này Charlotte lại yêu kiều nói một câu.
"Ta biết ngươi sẽ nghe lời." Thu Đồng cười cười với Charlotte, "Chỉ sợ ba ba ngươi không nghe lời."
Đưa mắt nhìn Hạ Chí, Thu Đồng lại dặn dò một câu: "Này, không nên thừa dịp ta không có ở đây mà bắt nạt Charlotte."
"Đồng Đồng ngươi yên tâm, sao ta có thể bắt nạt nữ nhi của ta được?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, đương nhiên hắn sẽ không ức hiếp nữ nhi mình, vấn đề nằm ở chỗ Charlotte vốn không phải nữ nhi của hắn.
"Yên tâm mới là lạ!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Quên đi, ta thật sự phải đi."
Tuy Thu Đồng không quá yên tâm, nhưng nàng cũng biết, cho dù Hạ Chí có thể bắt nạt Charlotte nhưng hắn cũng sẽ không bắt nạt quá mức.
Rất nhanh Thu Đồng đã rời đi, mà thấy Thu Đồng biến mất, Charlotte lập tức chạy về phía phòng ngủ: "Ta có thể chơi trong phòng một mình!"
"Không cần, ta đưa ngươi ra ngoài chơi." Hạ Chí lại nói một câu.
"A?" Charlotte đã chạy đến cửa phòng ngủ lại dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Chí, bĩu môi, "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Ta dẫn ngươi đi ngắm biển." Hạ Chí thản nhiên nói: "Chẳng qua, chờ ta ăn điểm tâm xong đã."
Dường như Charlotte hơi ngẩn người, sau đó nàng yên lặng đi trở về bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống vị trí đối diện Hạ Chí.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì, bắt đầu nhẹ nhàng ăn điểm tâm, xấp xỉ mười lăm phút sau, Hạ Chí ăn điểm tâm xong, mà Charlotte cũng rất chủ động bắt đầu dọn dẹp bàn, sau đó, Hạ Chí đứng dậy đi ra phía ngoài.
Charlotte ôm lấy Sát Sát, đi theo sau lưng Hạ Chí: "Sát Sát, chúng ta đi ngắm biển thôi."
Hạ Chí dẫn theo Charlotte đi qua vườn trường, thu hút vô số người chụp ảnh. Thật ra đối với rất nhiều học sinh, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Charlotte ngoài đời thật, mà cũng có không ít người thậm chí còn hận không thể lập tức nhào tới véo gương mặt Charlotte. Chẳng qua, bọn hắn cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, đây là nữ nhi bảo bối của Hạ Chí, bọn hắn không dám lộn xộn.
Mười phút sau, bờ biển.
"Đây là lần đầu tiên ta đi ngắm biển." Charlotte trực tiếp ngồi trên bãi cát bên bờ biển, trong đôi mắt to xinh đẹp lóe lên quang mang kỳ lạ, "Trước đó, sau khi ta gặp ngươi lần đầu tiên, ta vẫn luôn ở trong rừng rậm, bốn năm nay, ta không dám rời khỏi gian phòng của mình. Có đôi khi, chuyện vốn kỳ quái như vậy, rõ ràng ngươi là kẻ địch của ta, nhưng hiện tại, người ta tin tưởng nhất lại là ngươi, mà ngươi lại có thể nhớ kỹ chuyện ta muốn ngắm biển."
"Hôm qua ta đã tới cánh rừng kia, ngươi có biết hiện tại nơi đó đã biến thành bộ dạng thế nào không?" Nét mặt Hạ Chí có vẻ hơi ngưng trọng.