"Không biết, nơi đó thế nào rồi?" Charlotte quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, dường như nàng cũng cảm thấy hiếu kỳ.
"Nơi đó đã thành một mảnh sa mạc." Hạ Chí chậm rãi nói.
"Sa mạc? Sao có thể?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Charlotte xuất hiện vẻ khó có thể tin, "Bốn năm trước, nơi đó còn là rừng rậm nguyên thủy, cho dù lần đó chúng ta phá hủy một vài mảnh rừng, nhưng kiểu gì cũng không thể khiến nó trong vòng bốn năm đã trở thành sa mạc đi?"
"Trong thế giới của chúng ta, không gì là không thể." Hạ Chí thản nhiên nói: "Nhưng đúng là ở chỗ ấy đã xảy ra một số chuyện tương đối kỳ quái, chờ khi ngươi lớn hơn, chúng ta lại đi xem thử một lần nữa đi."
"Chờ khi ta lớn hơn, ta phải đánh với ngươi một trận trước!" Charlotte trợn trắng mắt nhìn Hạ Chí, "Trận trước đó chúng ta còn chưa thật sự phân thắng bại đâu!"
"Không thành vấn đề." Trên mặt Hạ Chí lộ ra vẻ lười biếng, "Dù sao thì ngươi cũng thua chắc rồi."
Charlotte không thèm nói thêm gì, chỉ quay đầu nhìn biển rộng xinh đẹp kia, suy nghĩ xuất thần.
Hạ Chí lại trực tiếp nằm trên bãi cát, nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ ánh nắng sáng.
Một ngày này, Hạ Chí và Charlotte rất nhàn nhã, nhưng Thu Đồng lại bề bộn nhiều việc. Nàng phải bỏ ra cả buổi trưa mới ký xong hợp đồng thu mua bảo vệ Long Đằng, sau đó, nàng lại dùng gần một buổi chiều để bàn cụ thể chuyện cơ sở vật chất trường trung học phổ thông Minh Nhật cần xây dựng với Trần Thiên Thành, hơn nữa còn phải xác định thứ tự trước sau. Phải thừa nhận một chuyện, đúng là Trần Thiên Thành rất có thành ý, hơn nữa, thực ra hắn ta không chỉ xây dựng công trình thể dục cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên cơ bản, hiện tại tất cả cơ sở vật chất trường trung học phổ thông Minh Nhật cần, hắn ta đều có thể cung cấp. Khỏi cần phải nói, Thu Đồng vừa nói chuyện mình chuẩn bị mua xe cho trường học, Trần Thiên Thành đã mua xong, chỉ chờ Thu Đồng tiếp nhận.
Mặt khác, Trần Thiên Thành cũng nguyện ý xây dựng đủ loại phòng thí nghiệm cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà đủ loại thiết bị cần cho phòng thí nghiệm, hắn ta cũng sẽ cung cấp hết thảy. Thậm chí Trần Thiên Thành còn nguyện ý xây một khu bệnh viện cỡ nhỏ cho trường học phổ thông Minh Nhật, thay thế cho phòng y tế hiện tại.
Mà dựa theo đề nghị của Hạ Chí, tất cả phương tiện đều có thể xây dựng mô hình mini, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của trường trung học phổ thông Minh Nhật là được. Đương nhiên, suy xét đến vấn đề rất có thể sau này nhân số trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ tăng lên, vẫn phải chừa lại chút chỗ trống mới hợp lý.
"Thu Đồng tiểu thư, ta nghĩ đại khái chúng ta có thể xác định những phương tiện này trước, dựa theo phương thức mà Hạ lão sư đã đưa ra, ta sẽ cố gắng để không ảnh hưởng tới việc dạy học trong trường, ta sẽ mời nhà thiết kế tốt nhất. Mặt khác, ta đã đặc biệt thành lập một quỹ ngân sách, ta đã bơm mười ức USD vào quỹ này, chuyên dùng để chịu trách nhiệm cung cấp thiết bị dạy học cần thiết của trường trung học phổ thông Minh Nhật." Trần Thiên Thành biểu hiện thành ý của bản thân tới cực hạn, "Nói cách khác, cho dù ta chết đi, quỹ này vẫn sẽ cung cấp tiền vốn cho trường như cũ, chờ sau khi ta trở về, ta sẽ lại bơm thêm mười ức USD vào."
"Trần lão tiên sinh, thật ra ngươi không cần..." Ngay cả Thu Đồng cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, trước đó hắn ta đã cho mười ức, hiện tại lại thêm mười ức, hơn nữa còn là mười ức USD, tương đương với chừng mười sáu ức tệ, thế nhưng rõ ràng Trần Thiên Thành còn định vứt thêm mười ức USD nữa vào, tất cả cộng lại phải hơn trăm ức, gần như đã đủ để mua lại trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Thu Đồng tiểu thư, hôm qua, nhi tử của ta đã gọi điện thoại cho ta." Trần Thiên Thành ngắt lời Thu Đồng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Mười tám năm nay, đây là lần đầu tiên nó quan tâm tới ta, kêu ta phải chú ý sức khỏe. Nó nói nó vừa đi tham gia một lễ tang với bạn học, ta không biết đây có phải do Hạ lão sư cố ý sắp xếp hay không, nhưng ta biết, từ sau khi Tiểu Kỳ vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi."
Thu Đồng ngẩn ngơ, thật ra nàng vốn không biết gì về chuyện này, chẳng qua, rất nhanh nàng đã có thể đoán được, hẳn là Trần Kỳ theo Quan Tiểu Nguyệt tham gia lễ tang. Về phần đây là Hạ Chí cố ý sắp xếp hay là đột nhiên có ý như vậy, nàng thật không hiểu rõ.
"Thu Đồng tiểu thư, không còn sớm nữa, ta cũng không quấy rầy ngươi thêm, đợi sau khi có phương án thiết kế, ta sẽ mang tới cho ngươi xem qua." Trần Thiên Thành đứng dậy cáo từ.
"Được, Trần lão tiên sinh đi thong thả." Thu Đồng đứng dậy tiễn khách, mà thật ra, lúc này Hàn Tiếu cũng đang ngồi trong phòng làm việc, mà nàng mới là người tiễn Trần Thiên Thành ra bên ngoài.
Rất nhanh Hàn Tiếu đã trở lại, nàng nhìn Thu Đồng, vẻ mặt bội phục: "Thu đại tiểu thư, Hạ đại soái ca nhà các ngươi tuy rất giỏi phá của, nhưng bản lĩnh kiếm tiền của hắn thật sự khiến người ta không bội phục không được. Chỗ Quan gia kiếm được mười mấy ức, hiện tại lại thêm trăm ức, đây là lần đầu tiên ta biết làm một lão sư cũng có thể kiếm tiền như thế!"
"Hắn có bản lĩnh." Thu Đồng cũng không thể không thừa nhận điểm này, chỉ có điều trong giọng điệu ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, "Chỉ là cả ngày thần kinh."
"Thu đại tiểu thư, có người nói thiên tài đều không được bình thường lắm." Hàn Tiếu nghiêm trang nói: "Ngươi quen là được rồi."
"Tốt rồi, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta đi tìm chỗ ăn cơm tối thôi, coi như chúc mừng một chút." Thu Đồng không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa, mà hiện tại cũng không còn sớm gì, đã hơn năm giờ chiều, vừa hợp lúc ăn cơm tối.