Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 407 - Chương 406: Ta Muốn Đánh Với Ngươi Một Trận Trước (2)

Chưa xác định
Chương 406: Ta muốn đánh với ngươi một trận trước (2)

"Được, gọi cả Hạ đại soái ca, cùng đi chúc mừng." Hàn Tiếu lập tức nói.

"Không được, chỉ hai người chúng ta đi thôi, để hắn chăm sóc Charlotte đi." Thu Đồng lại lắc đầu nói.

"A?" Hàn Tiếu giật mình, "Đúng rồi, Thu đại tiểu thư, ta còn chưa hỏi ngươi, đột nhiên Hạ đại soái ca có một nữ nhi như vậy, có phải ngươi rất tức giận không?"

"Không, ta cũng không phải bạn gái chân chính của hắn, có gì phải tức giận." Thu Đồng lắc đầu, "Nói đi cũng phải nói lại, cho dù ta là bạn gái của hắn thật, chuyện này cũng không có gì phải tức giận, hắn có nữ nhi là chuyện đã qua, hơn nữa ta cũng rất thích Charlotte, ta..."

Trên khuôn mặt mỹ lệ của Thu Đồng lộ ra nụ cười khổ: "Tiếu Tiếu, khi ở bên cạnh Hạ Chí, ta luôn cảm thấy mình chỉ là bình hoa lệ thuộc vào hắn."

"Không thể nào?" Hàn Tiếu ngẩn ngơ, "Thu đại tiểu thư, ta cảm thấy Hạ đại soái ca rất thích ngươi, cái gì hắn cũng sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, thậm chí ta còn cảm thấy hắn tới nơi này làm lão sư là vì theo đuổi ngươi."

Không đợi Thu Đồng nói thêm gì, Hàn Tiếu lại lắc đầu: "Được rồi, không cần quan tâm nhiều, ngươi không muốn gọi hắn thì hai chúng ta đi thôi, thân là bạn tốt của ngươi, kiểu gì ta cũng ủng hộ ngươi, Thu đại tiểu thư, ngươi muốn đi đâu ăn?"

"Tùy tiện đi, không nên tới chỗ giá cao quá, chỉ cần đồ ăn ngon lại thanh tịnh là được." Thu Đồng không chút nghĩ ngợi nói.

"Ta thật sự biết một quán ăn riêng, đồ ăn ngon, cũng rất thanh tịnh, chỉ có điều Thu đại tiểu thư, ta phát hiện một vấn đề, không có Hạ đại soái ca làm hộ vệ cho ngươi, ta thật không yên tâm đưa ngươi ra ngoài." Hàn Tiếu ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, "Hiện tại ngươi quá nổi tiếng, sợ rằng cho dù có đến nơi thanh tịnh cỡ nào cũng không thể thanh tịnh nổi."

"Không sao." Lần này Thu Đồng đã có định liệu trước, "Đừng quên, ta vừa trở thành boss của công ty bảo vệ đây."

Thu Đồng lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trần Lâm, để Trần Lâm sắp xếp một đội vệ sĩ cho nàng. Mà nhận được nhiệm vụ do boss mới giao cho, đương nhiên Trần Lâm không dám thờ ơ, lập tức phái ra nhánh tinh nhuệ nhất trong đội ngũ vệ sĩ hiện tại của công ty. Vì vậy, dưới sự bảo vệ của một đội vệ sĩ, Thu Đồng thoải mái lái Lamborghini của nàng chở Hàn Tiếu đi ăn tối.

Mà giờ khắc này, Hạ Chí và Charlotte vẫn còn đang ở bờ biển.

"Này, mặt trời xuống núi rồi." Charlotte hốt một nắm cát lên, ném về phía Hạ Chí, không ngờ gia hỏa này còn có thể nằm được, quả thực là ngủ như heo.

"Nếu ngươi không muốn mặt trời xuống núi, ngươi có thể khiến bọn nó tiếp tục chiếu rọi thêm một lát nữa." Hạ Chí không có bất kỳ động tác gì, nhưng mấy hạt cát này không hề rơi xuống người hắn, "Ngươi có thể ngồi một mình nhìn mặt trời suốt đời."

"Này, ai muốn nhìn mặt trời suốt đời, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đã một ngày chúng ta chưa ăn cơm!" Charlotte trợn trắng mắt, "Ngươi không đói chút nào sao?"

"Không đói." Câu trả lời của Hạ Chí dứt khoát lại ngắn gọn.

"Ta đói!" Charlotte có chút buồn bực.

"Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm." Hạ Chí lười biếng nói.

"Này, có người nào làm ba ba như ngươi sao?" Charlotte lại trợn trắng mắt, "Ta mới ba tuổi đâu, nếu ngươi để ta tự lực cánh sinh, ta sẽ kiện với Đồng Đồng tỷ tỷ!"

"Ngươi có biết phía trước tầm mắt ngươi, ở nơi cách đây 30 km có một hòn đảo nhỏ không?" Hạ Chí lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Không biết!" Charlotte tức giận nói.

"Khi ngươi đến trên đảo, ngươi chỉ có thể tự lực cánh sinh chân chính." Hạ Chí lười biếng nói.

"Này, ngươi nói vậy là uy hiếp đứa trẻ ba tuổi, quá thất đức!" Charlotte bĩu môi, đây là hạng người gì vậy, lại bắt nạt nàng!

"Lại nói tiếp, hiện tại ta cũng cảm thấy hơi đói bụng, đột nhiên rất muốn ăn cá nướng." Hạ Chí nói như lẩm bẩm.

Charlotte trừng Hạ Chí: "Ngươi muốn làm gì?"

"Nữ nhi ngoan, nướng một con cá giúp ba ba đi." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Ta sẽ không..." Charlotte mới vừa nói ra ba chữ đã phát hiện trước mặt nhiều thêm một chút đồ vật, lại chính là tất cả mọi thứ cần để nướng cá, kể cả mấy con cá cũng có, chỉ có điều cá này vẫn còn sống.

Ngoài ra, Charlotte còn nhìn thấy một quyển sách, tên sách lại là phương pháp nướng cá!

Mà trên quyển sách này còn có một thanh đao!

Nhìn thấy hết thảy trước mắt, Charlotte phiền muộn tới hỏng, gia hỏa này đúng là giỏi ngược đãi trẻ em, hắn làm vậy là muốn nàng giết cá cộng thêm nướng cá!

"Hừ, nướng cá thì nướng cá." Charlotte cau mũi, "Nướng cá trên bãi cát cũng rất thú vị!"

Charlotte lập tức khiến bản thân mình vui vẻ lại, bắt đầu coi đây là một loại lạc thú, thật ra, nàng biết giết cá, cũng biết nướng cá, vì thế rất nhanh, nàng đã khiến bản thân mình vui vẻ trở lại.

Nửa giờ sau, trên bãi cát bắt đầu bốc lên mùi cá nướng mê người, màn đêm cũng đã phủ xuống, bầu trời lấp lánh vô số vì sao, Hạ Chí vẫn nằm trên bãi cát như cũ, Charlotte trực tiếp lấy tay xé một miếng cá đưa đến bên mép Hạ Chí: "Này, ăn cá đi!"

"Tuy ta nhắm mắt, nhưng ta vẫn biết ngươi đút cho ta phần thịt cá có nhiều xương cá nhất." Hạ Chí lười biếng nói: "Nữ nhi ngoan, ngươi không biết gỡ xương cá giúp ta trước sao?"

"Không cho ngươi ăn nữa!" Charlotte trợn trắng mắt, sau đó tiện tay ném miếng cá nướng trong tay xuống, tiếp đó nàng lại xé một miếng cá đưa vào trong miệng mình.

"Oa, thơm quá, lão công, hình như ở đây có người bán cá nướng!" Đúng lúc này, một giọng nói có chút kiều mị truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment