"Nữ nhi ngoan, hiện tại ta muốn dạy cho ngươi một đạo lý nhân sinh." Hạ Chí nhìn Charlotte, một bộ hết sức nghiêm túc.
"Ngươi đừng nghĩ gạt ta." Charlotte cau mũi, hiển nhiên nàng không tin Hạ Chí sẽ dạy đạo lý nhân sinh cho nàng.
"Ngươi phải biết, muốn chán ghét một người có ngàn vạn lý do, nhưng để thích một người, thật ra chỉ cần một lý do." Hạ Chí nói rất nghiêm túc.
"Lý do gì?" Cuối cùng Charlotte cũng không nhịn được hiếu kỳ.
"Chính là vì thích." Hạ Chí chậm rãi nói: "Chính vì thích, đó là một loại bản năng, cho nên, thật ra, thích một người là không cần lý do."
"Cái gì vậy, ngươi nói như vậy khác gì chưa nói đâu?" Charlotte hơi bất mãn.
"Nữ nhi ngoan, nếu như ngươi cần có lý do mới thích một người, vậy đó không phải thích chân chính." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Đó tối đa cũng chỉ là ngươi vì lý do gì đó mà cảm thấy hứng thú với người kia."
"Hừ, ngươi nói nhiều như vậy vẫn chưa nói cho ta biết nguyên nhân thực sự khiến ngươi thích Đồng Đồng tỷ tỷ." Charlotte vẫn tỏ vẻ không tin lời Hạ Chí nói, "Chẳng qua loại đại lưu manh như ngươi, chỉ vì gương mặt và vóc người của Đồng Đồng tỷ tỷ mà thích nàng cũng rất bình thường."
"Nữ nhi ngoan, ngươi có biết muốn chán ghét một người có ngàn vạn lý do, một trong số đó là gì không?" Hạ Chí nhìn Charlotte, lần này, hắn không đợi Charlotte trả lời đã tự mình trả lời trước: "Đó là người hỏi quá nhiều."
"Không để ý tới ngươi nữa, ta đi ngủ!" Charlotte trợn trắng mắt, sau đó lại lần nữa đóng cửa phòng ngủ.
Hạ Chí đi tới ghế sofa, lấy mắt kính xuống sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại, không hề nghi ngờ, hắn cũng cần nghỉ ngơi.
Sáng thứ sáu rất nhanh đã tới, hôm nay, sáng sớm sáu giờ, đương nhiên Hạ Chí lại gặp Mạc Ngữ ở cổng trường, sau đó hắn lại đưa cho Mạc Ngữ một tấm thiệp khác, trên thiệp cũng có bản đồ, mà sau đó, Hạ Chí vẫn tiếp tục chờ Mạc Ngữ ở điểm cuối. Lần này, Mạc Ngữ chỉ lệch hai giây.
Trong trường, trên sân vận động, tiểu đội chạy bộ của lớp thiên tài vẫn đang chạy bộ, nhưng lần này, trong đội ngũ chạy bộ lại có thêm hai người gia nhập, chính là Quan Tiểu Nguyệt và Trần Kỳ. Hai người bọn họ đều nhận được tin báo, đầu tiên là chạy mười phút với tiểu đội này, sau đó Quan Tiểu Nguyệt tiếp tục đứng trung bình tấn, về phần Trần Kỳ, hắn chỉ cần đứng là được rồi.
Trên thực tế, sau khi chạy bộ 10 phút, Quan Tiểu Nguyệt đã cảm thấy khó có thể đứng trung bình tấn, mà đối với Trần Kỳ, trên cơ bản, sau khi chạy bộ xong hắn ta đã co quắp trên mặt đất, muốn đứng thẳng cũng là một chuyện rất khó khăn.
Đội bóng đá đội bóng chuyền đều đang huấn luyện, đội cổ vũ thoạt nhìn đã thành hình, dường như mọi người đều đang chuẩn bị chào đón ngày thi đấu. Mặc dù giải thể dục liên kết giữa các trường trung học phổ thông không tính là giải có ảnh hưởng lớn, phần lớn người chú ý tới giải này cũng chỉ là trường học và một số truyền thông có liên quan, nhưng đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, giải đấu thể dục năm nay có vẻ rất không giống những năm trước.
Đơn giản là vì hiện tại, trường trung học phổ thông Minh Nhật đã không còn là trường trung học phổ thông Minh Nhật trước kia, trước kia thật ra mọi người đều không thèm để ý tới vấn đề vinh dự của trường trung học phổ thông Minh Nhật, nói cho cùng, trước đây, trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn không có vinh dự gì đáng nói. Nhưng bây giờ, trong tiềm thức tất cả mọi người bắt đầu có chút thay đổi, cứ việc đây chỉ là giải đấu thể dục, nhưng nó liên quan đến vinh quang của trường trung học phổ thông Minh Nhật!
Đặc biệt là giải đấu bóng rổ, tất cả mọi người đều muốn biết kết quả giải này, bởi Hạ Chí là người tự tay chọn Mạc Ngữ làm huấn luận viên đội bóng rổ, mà Mạc Ngữ lại đích thân lựa chọn tất cả đội viên đội bóng rổ. Đối với sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, hiện tại Hạ Chí và Mạc Ngữ đã gần như là thần thoại, nhưng nếu lần này đội bóng rổ thua cuộc, vậy có nghĩa là, thần thoại tan biến.
Một khi thần thoại tan biến, thứ tan biến theo còn có cuồng nhiệt và tín ngưỡng. Nếu lần này Hạ Chí và Mạc Ngữ thua, sợ rằng đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ lại cảm thấy không cách nào ngẩng đầu lên được trước mặt đám học sinh các trường học khác.
Một ngày này, đám học sinh thảo luận tương đối nhiệt liệt về giải đấu bóng rổ trên diễn đàn Minh Nhật, thậm chí còn có không ít học sinh đã chủ động đi nghe ngóng tình huống của đối thủ. Trận đầu tiên của trường trung học phổ thông Minh Nhật là trận tranh Top 64, đây là đấu loại, người thắng có thể tiến vào Top 32, mà đối thủ đầu tiên của trường trung học phổ thông Minh Nhật là trường trung học Hồng Kỳ.
Trung học Hồng Kỳ là một nhà công lập trung học, nhưng ở thành phố Thanh Cảng, trường trung học Hồng Kỳ cũng không nổi tiếng lắm. Nếu như nói trường trung học phổ thông Minh Nhật là trường tư nhân kém nhất, vậy trên cơ bản, trường trung học Hồng Kỳ là một trong những trường công lập kém nhất.
Từ khi đội bóng rổ trung học Hồng Kỳ được thành lập tới nay, chưa bao giờ đạt được thành tích tốt chân chính. Xếp hạng tốt nhất bọn hắn từng thu được cũng chỉ là lọt vào Top 16. Nếu chỉ nhìn từ thành tích trong lịch sử này, rõ ràng trường trung học phổ thông Minh Nhật từng tiến vào bán kết chiếm ưu thế rất rõ ràng. Thế nhưng lần này, mọi người lại có cảm giác dữ nhiều lành ít.
Bởi vì lúc này, mọi người đã nhìn thấy một tin tức trên web.
"Giải liên kết thể thao giữa các trường trung học phổ thông thành phố Thanh Cảng lại sắp bắt đầu khai mạc, trường trung học Thường Thanh chi một khoản tiền lớn treo giải thưởng để đánh bại trường trung học phổ thông Minh Nhật!" Đây là tiêu đề của tin tức, mà nội dung bản tin cũng rất đơn giản, là trường quý tộc nổi tiếng nhất - trung học Thường Thanh - chi ra trăm vạn, bất kỳ đội bóng nào, chỉ cần có thể đánh bại đội bóng trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ được khen thưởng trăm vạn tiền mặt. Mà phần thưởng này cũng không giới hạn trong giải liên kết bóng rổ, bởi vì lần này, trường trung học phổ thông Minh Nhật có ba đội bóng tham gia thi đấu, mà thật ra phần thưởng này nhắm vào ba đối thủ của trường trung học phổ thông Minh Nhật.