Cho dù bọn hắn có ngu hơn nữa cũng biết hai cha con này không dễ chọc, lúc trước bọn hắn đắc tội với hai người này, kết quả khiến tay chân mình dính đầy xương cá, mà sau đó sát thủ kia đắc tội với hai người, kết cục còn thảm hơn so với bọn hắn.
Đợi sau khi cảnh sát đến, rất nhanh Dương thiếu và Kỳ Kỳ đã càng hiểu rõ hai cha con này không thể chọc, bởi vì hai người này không để ý tới cảnh sát chút nào, bọn họ còn đang cá nướng ở bên kia, mà cảnh sát lại có thể làm như không thấy bọn hắn.
Vì thế, mãi đến khi cảnh sát dẫn theo bọn họ rời đi, từ đầu đến cuối đều không có ai tới quấy rối hai cha con đang nướng cá bên kia. Mà sau khi bị đưa lên xe, rốt cục Dương thiếu cũng không nhịn được gọi một vị cảnh sát lại: "Vị sĩ quan cảnh sát này, lẽ nào các ngươi không thấy hai cha con đang nướng cá ở bên kia sao?"
Kỳ Kỳ cũng hơi khẩn trương nhìn cảnh sát này, trong lòng thầm nói chẳng lẽ mấy người bọn hắn gặp quỷ thật rồi, mà đây cũng là nguyên nhân cảnh sát không nhìn thấy hai người kia?
"Đương nhiên là thấy." Cảnh sát hơi kỳ quái nhìn Dương thiếu, "Dương tiên sinh, ta còn muốn nói vận khí của các ngươi thật tốt, khi gặp phải sát thủ, vừa may các ngươi cũng gặp được Hạ Chí, nếu không sợ rằng các ngươi không chỉ lâm vào kết cục này."
"Hạ Chí?" Kỳ Kỳ có chút buồn bực, "Đó là ai?"
"Các ngươi là người tỉnh khác, cộng thêm các ngươi không thích xem tin tức giải trí đúng không?" Cảnh sát kia cười cười, "Vị Hạ lão sư kia rất nổi tiếng, là giáo viên thể dục trường trung học phổ thông Minh Nhật, là người ngay cả đạn cũng có thể tránh. Ừm, bạn gái hắn ta là Thu Đồng, trên mạng tìm kiếm một chút các ngươi sẽ hiểu."
"Nói như vậy, vì sao các ngươi đều không tới chào hỏi hắn?" Kỳ Kỳ vẫn không hiểu.
"Không dám chào hỏi, vừa chào hỏi, vụ án này sẽ không còn thuộc quyền quản lý của chúng ta nữa, đến lúc đó tổ trưởng của chúng ta nhất định sẽ chửi chúng ta." Cảnh sát cũng có chút bất đắc dĩ, "Nói chung trong lúc nhất thời không thể nói rõ được, chỉ có điều hẳn các ngươi cũng nghe ra, nói chung lần này các ngươi gặp may, lần tới phải cẩn thận một chút."
Rất nhanh cảnh sát đã rời đi, Kỳ Kỳ và Dương thiếu lại đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Dương thiếu, xương cá trên chân còn chưa được nhổ ra hết đâu. Ra ngoài chơi lại bị chơi thành như vậy, vậy mà còn tính là gặp may.
"Lão công, hay là chúng ta về sớm một chút đi?" Kỳ Kỳ nhẹ giọng đề nghị.
"Kỳ Kỳ, ngươi thật cho rằng chúng ta trở về sẽ an toàn sao?" Dương thiếu cười khổ, "Ta không đần như vậy, nếu không phải ở nhà càng không an toàn, sao ta lại có thể dẫn theo ngươi tới nơi này?"
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Kỳ Kỳ tràn đầy bất an.
"Để ta suy tính một chút, kiểu gì cũng sẽ có biện pháp." Dương thiếu khẽ hít một hơi, dùng nhẹ sờ tay lên gương mặt Kỳ Kỳ, "Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi."
Im lặng một chút, Dương thiếu còn nói thêm: "Ta có quen biết một người ở đây, trước đây hắn ta nợ ta một ân tình, nếu lâm vào tình huống bất đắc dĩ, ta sẽ đi tìm hắn ta."
Bên này Kỳ Kỳ và Dương thiếu đang trên đường đến bệnh viện, mà Hạ Chí và Charlotte còn đang ngồi trên bãi cát nướng cá, cuối cùng Charlotte lại nướng đủ mười ba con cá. Có điều chính nàng không dám ăn thêm nữa, nếu nàng lại ăn thêm một con, sợ rằng sẽ phải nướng thêm bảy tám con nữa.
Hạ Chí cũng không ăn thêm nhiều, chỉ ăn chừng ba con cá mà thôi, đối với chuyện này Charlotte không hề cảm thấy kỳ quái, nàng sớm biết Hạ Chí đang cố ý bắt nạt nàng.
Hai người lại ngồi thêm mấy giờ ở bờ biển, mãi đến khi Thu Đồng gọi điện thoại tới.
Thu Đồng ăn cơm tối xong quay về trường học, sau đó lại bận rộn một hồi trong phòng làm việc, gần chín giờ nàng mới quay về ký túc xá, sau đó nàng đi tìm Charlotte, kết quả lại phát hiện Hạ Chí và Charlotte đều không ở trong ký túc xá.
Rất nhanh Hạ Chí và Charlotte đã trở lại ký túc xá, mà vừa vào cửa, Thu Đồng đã không nhịn được hỏi: "Ngươi dẫn Charlotte đi đâu?"
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba dẫn ta tới bờ biển nướng đồ ăn, chơi rất vui." Charlotte cười hì hì, sau đó lại ngáp một cái, "Chơi cả một ngày thật buồn ngủ, ta ngủ trước đây."
Charlotte chạy về phòng ngủ, đóng cửa phòng, sau đó, trong phòng khách cũng chỉ còn lại Hạ Chí và Thu Đồng.
"Đồng Đồng, lần sau chúng ta cũng có thể tới bờ biển nướng đồ ăn." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng.
"Lần sau lại bàn tiếp." Giọng điệu của Thu Đồng hiếm khi lại ôn nhu, "Ta cũng về đây, mệt chết đi được."
"Đồng Đồng, thật ra ngươi không cần khổ cực như vậy." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ngươi không cần mỗi đêm lại tốn mấy giờ đi kiếm tiền."
"Ta thích không được sao?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, gia hỏa này thật đúng là cái gì cũng biết, hiện tại nàng đã bắt đầu thao tác trên thị trường chứng khoán nước ngoài, mà vì lệch múi giờ, trên cơ bản nàng chỉ có thể thao tác vào đêm khuya, mà chuyện này cũng khiến nàng càng thêm mệt mỏi hơn.
"Ngươi thích là tốt rồi." Hạ Chí cũng không yêu cầu Thu Đồng từ bỏ.
"Ta về trước." Giọng điệu của Thu Đồng lại hoà hoãn hơn, nói xong nàng cũng xoay người rời đi.
Nhìn Thu Đồng biến mất ở cửa, Hạ Chí hơi xuất thần.
"Này, ta vẫn muốn hỏi ngươi." Charlotte lại xuất hiện ở cửa phòng ngủ, "Ngươi thích Đồng Đồng tỷ tỷ là vì nàng xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, lại đơn thuần dễ bị lừa, hay vì có nguyên nhân gì khác?"