"Ba ba, hình như có rất nhiều người nói hắn ta là đần độn." Giọng nói của Charlotte nghe có vẻ ngây thơ hết sức.
"Nữ nhi ngoan, đó là vì hắn ta vốn là kẻ đần độn." Hạ Chí lười biếng trả lời một câu.
"Cũng đúng ah, ta xinh đẹp đáng yêu như vậy thế mà hắn cũng muốn giết ta, nhất định là kẻ đần độn." Charlotte ngọt ngào nói.
"Đúng vậy, ngươi xinh đẹp như vậy sao hắn ta có thể giết chết ngươi đây? Quá lãng phí." Hạ Chí bày ra vẻ mặt tràn đầy đồng cảm.
Charlotte lập tức trợn trắng mắt với Hạ Chí, mà Kỳ Kỳ và Dương thiếu còn có hai vệ sĩ kia lại ngẩn người, cho dù hai cha con này không phải quỷ thì cũng là kẻ điên, đúng không? Trong tay người ta còn đang cầm súng đây, vậy mà hai người bọn họ còn có thời gian nói nhảm.
"Rất tốt, bình thường ta sẽ không giết người miễn phí, nhưng hai người các ngươi đã muốn tìm chết..." Giọng nói của sát thủ lại càng thêm lạnh băng, nhưng hắn ta còn chưa nói hết lời đã bị ngắt.
"Ba ba, hắn ta đúng là rất đần độn!" Giọng nói của Charlotte vẫn có vẻ thanh thúy như cũ, "Mới vừa rồi hắn ta nói muốn giết tất cả mọi người, hiện tại lại nói không giết người miễn phí, vì sao trí nhớ của hắn ta lại kém như vậy?"
"Có thể là hắn ta mắc chứng hay quên của người già." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
"Nhưng thoạt nhìn hắn ta cũng không già." Charlotte chớp chớp mắt.
"À, vậy thì là chứng đãng trí của người trung niên." Hạ Chí vẫn có vẻ rất nghiêm túc như cũ.
"Còn có loại bệnh này sao?" Charlotte tỏ vẻ không tin lắm, "Ta còn nhỏ, ngươi đừng gạt ta."
"Có." Hạ Chí trả lời rất khẳng định, sau đó nhìn về phía sát thủ, "Hắn tat chính là minh chứng."
"Các ngươi muốn chết!" Rốt cục sát thủ cũng không thể nhịn được nữa, nòng súng lập tức nhắm ngay Hạ Chí, sau đó hắn ta bóp cò súng.
Tạch!
Tiếng súng vang lên.
A!
Một tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng người tên Kỳ Kỳ kia, hiển nhiên là vì kinh sợ.
"A..." Còn có một tiếng hét thảm khác, nhưng rõ ràng tiếng hét thảm này không phát ra từ trong miệng Hạ Chí.
"Ba ba, hắn ta hét thật thê thảm!" Giọng nói mềm giòn của Charlotte lại vang lên.
"Bởi vì hắn ta đã bắn trúng chân của mình." Hạ Chí lười biếng nói.
"Sao hắn ta lại tự bắn chính bản thân mình đây?" Charlotte rất tò mò hỏi.
"Đây là biểu hiện của chứng đãng trí của người trung niên." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ lười biếng như cũ.
Kỳ Kỳ và Dương thiếu lại ngẩn người, lúc này bọn hắn cũng đã phát hiện, tên sát thủ kia đã té ngồi trên mặt đất, tuy không thấy rõ, nhưng thoạt nhìn, đúng là sát thủ đã bắn trúng chân của mình thật. Nhưng vấn đề là bọn hắn đều thấy, rõ ràng sát thủ đã nổ súng muốn bắn Hạ Chí, đạn cũng không thể tự động đổi hướng… Lùi một bước mà nói, cho dù đạn có thể chuyển hướng cũng không thể chuyển ngoặt một cách thái quá như vậy đi?
"Đều đi chết đi!" Sát thủ đã tức tới hổn hển, hắn ta ngồi dưới đất, lại nhắm nòng súng về phía Hạ Chí, liên tục bóp cò.
"Lần này tới phiên ta rồi!" Charlotte nói một câu.
Tạch tạch tạch!
Liên tục mấy tiếng súng vang lên, sau đó lại có tiếng người kêu thảm thiết truyền tới.
"Ba ba, hắn ta thật sự mắc chứng đãng trí của người trung niên." Giọng nói thanh thúy của Charlotte rất nhanh đã vang lên, mà đám người Kỳ Kỳ lại phát hiện, người gào thảm vẫn là tên sát thủ kia, lần này, thậm chí bọn hắn đều có thể nhìn rõ, hai chân sát thủ đều đang chảy máu.
Chẳng qua lần này, bọn hắn thấy được một số điểm khác biệt, đó chính là súng lục của sát thủ đã rơi trên mặt đất, mà hai tay của hắn ta lại có thể dính đầy xương cá!
Kỳ Kỳ và Dương thiếu theo bản năng nhìn về phía Charlotte, phát hiện hình như tiểu nha đầu này lại vừa ăn xong một con cá, tuy xương chính của con cá vẫn còn trên tay nàng, nhưng mấy nhánh xương đã gần như biến mất không thấy.
Kỳ Kỳ và Dương thiếu nhìn nhau, bọn hắn lại một lần nữa hoài nghi, lúc này bọn hắn thật sự gặp quỷ rồi, gặp được một tiểu nữ quỷ xinh đẹp.
Chẳng qua lần này, rốt cục hai vị vệ sĩ của Dương thiếu cũng có thể chuyên nghiệp hơn một chút, mặc dù hai tay bọn hắn vẫn dính đầy xương cá như cũ, nhưng bọn hắn lại đồng thời xông về phía sát thủ, gần như cùng lúc nhấc chân, cùng đá vào trên đầu sát thủ.
Lần này, sát thủ vốn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp hôn mê.
"Kỳ Kỳ tiểu thư, mời ngươi mau báo cảnh sát!" Hai vệ sĩ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, mà một vệ sĩ trong số đó vội vàng nói với Kỳ Kỳ.
Rốt cục Kỳ Kỳ cũng kịp phản ứng, nàng cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của cảnh sát, lần này, rốt cục cũng không có ai ngăn cản nàng.
"Thật nhàm chán, món đồ chơi hư mất rồi." Charlotte ở đó bĩu môi, có chút không vui lắm.
"Buồn chán thì nướng cá đi." Hạ Chí lại nằm xuống.
"Ta đã ăn no rồi!" Charlotte có chút không tình nguyện.
"Ngươi ăn hai con cá." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Ta chỉ ăn một con."
"Được rồi, vậy ta lại nướng thêm một con cá nữa." Charlotte bĩu môi.
"Một con không đủ." Hạ Chí nằm trên mặt đất duỗi lưng, "Ngươi mới ba tuổi đã ăn hai con cá, ta hai mươi hai tuổi, ít nhất cũng phải ăn mười bốn con, cố gắng nướng cá đi."
"Ngươi không sợ ăn tới bụng phát nổ sao?" Charlotte trợn trắng mắt.
"Ăn không hết có thể đút mèo ăn." Hạ Chí nhìn Sát Sát cách đó không xa, con mèo này còn đang gục ở chỗ đó đây.
"Sát Sát không ăn cá." Charlotte hừ nhẹ một tiếng, "Chờ ngươi mập lên rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ sẽ không thích ngươi nữa!"
Charlotte hơi bất mãn, nhưng lại vẫn ngoan ngoãn đi nướng cá, sau đó, hình tượng này muốn quái dị cỡ nào thì quái dị cỡ ấy, Hạ Chí nằm ở nơi đó, để một tiểu nữ hài ba tuổi xinh đẹp ngồi bên cạnh nướng cá, điều này khiến đám người Kỳ Kỳ có cảm giác Hạ Chí đang ngược đãi trẻ em. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hiện tại bọn hắn không dám nói gì hết.