Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 409 - Chương 408: Vậy Càng Không Theo Đuổi (2)

Chưa xác định
Chương 408: Vậy càng không theo đuổi (2)

"Dương thiếu, giúp ta một chút..." Một vệ sĩ khác trực tiếp chạy đến trước mặt nam nhân trẻ tuổi, vẻ mặt thống khổ, đồng thời hắn ta còn đưa hai tay ra, lần này, nam nhân trẻ tuổi và Kỳ Kỳ đều thấy rõ.

"Này… sao lại thế này?" Kỳ Kỳ ngẩn người, bởi vì nàng thấy hai tay của vệ sĩ này đã bị cắm đầy xương cá!

Mà vệ sĩ khác cũng chạy tới, cũng xòe hai tay ra, tình huống của hắn ta cũng giống tên vệ sĩ trước đó, trên tay cũng dính đầy xương cá.

"Bán cá đây bán cá đây, mua một tặng một!" Giọng nói thanh thúy đúng lúc vang lên, Charlotte ở bên kia, mặt tràn đầy vui vẻ, mà trên tay nàng còn có không ít xương cá thật, mà hiển nhiên tình cảnh này rất dễ khiến người liên tưởng đến xương cá trên tay hai vệ sĩ có liên quan với nàng. Vấn đề ở chỗ, nàng chỉ là tiểu nữ hài ba tuổi, vì vậy, nam nhân trẻ tuổi lập tức nhìn về phía Hạ Chí.

"Ngươi đang làm cái gì?" Giọng điệu của nam nhân trẻ tuổi rất lạnh.

"Nữ nhi ngoan, ta không thích giọng điệu của người này khi nói chuyện với ta." Hạ Chí lười biếng nói.

"Biết rồi, ba ba." Charlotte đáp lại một câu giòn giã.

"A!" Nam nhân trẻ tuổi cũng lập tức hét thảm một tiếng.

"Lão công, ngươi lại sao rồi?" Kỳ Kỳ vội vàng hỏi.

Nam nhân trẻ tuổi lấy tay sờ sờ trên miệng một chút, sau đó, hắn ta lập tức rút ra một chiếc xương cá.

"Các ngươi..." Kỳ Kỳ nhìn Charlotte và Hạ Chí, giọng nói hơi run rẩy, "Các ngươi… rốt cuộc các ngươi là người hay quỷ?"

Vấn đề này thật sự rất quỷ dị, thật ra thử nghĩ lại xem, hai người này tìm một nơi vắng vẻ như vậy để cá nướng vốn đã là chuyện rất kỳ quái, mà tiểu nữ hài này lại xinh đẹp tới bất bình thường, hiện tại lại xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, khiến Kỳ Kỳ bắt đầu hoài nghi mình đã gặp quỷ rồi.

"Ba ba, ngươi là người sao?" Charlotte nhìn về phía Hạ Chí, ngọt ngào hỏi.

"Đương nhiên ta là người." Rốt cục Hạ Chí cũng từ dưới đất ngồi dậy, cầm một con cá nướng qua, kéo một miếng thịt cá xuống nhét vào trong miệng.

"Vậy ta cũng là người." Charlotte nói xong lại làm mặt quỷ với Kỳ Kỳ, "Chẳng qua ở đây có thể có quỷ thật!"

"Chớ giả thần giả quỷ trước mặt ta..." Nam nhân trẻ tuổi được gọi là Dương thiếu nổi giận gầm lên một tiếng, miệng hắn ta còn đang chảy máu, cả người có vẻ hết sức táo bạo, thế nhưng hắn ta còn chưa nói hết lời lại kêu thảm một tiếng, sau đó ngã trên mặt đất, "Chân của ta..."

"Lão công, hình như… hình như thật sự có quỷ!" Sắc mặt Kỳ Kỳ trắng bệch, bởi vì nàng đã thấy, không biết từ lúc nào giày của nam nhân nàng đã bị cởi ra, sau đó, trên mu bàn chân hắn cắm đầy xương cá!

Rốt cục trên mặt vị Dương thiếu này cũng có chút sợ hãi, này… chẳng lẽ bọn họ gặp quỷ thật rồi sao?

"Thú vị, chơi quá vui!" Charlotte ngồi ở đó vỗ tay, vui vẻ dị thường, mà lúc này, đống xương cá trong tay nàng cũng đã mất dạng.

"Mau gọi xe cứu thương... Không, xe cứu thương không thể tới đây được, mau báo cảnh sát đi." Dương thiếu nhỏ giọng nói với Kỳ Kỳ, dưới tình huống hiện tại, hắn ta đã không cách nào kiêu ngạo nổi nữa.

"Được được được, ta lập tức gọi điện thoại." Rất nhanh Kỳ Kỳ đã tìm được một dãy số, chuẩn bị quay số.

"Kỳ Kỳ tiểu thư, nếu không muốn chết, ta kiến nghị ngươi lập tức cất di động đi." Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh lùng truyền đến, theo giọng nói này, một nam nhân bốn mươi mấy tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nam nhân này cũng mặc âu phục, tướng mạo bình thường, nhưng khẩu súng lục đã được lắp ống giảm thanh trên tay hắn ta lại đủ để khiến hắn ta trở thành tiêu điểm ở đây.

"Ngươi… ngươi là ai?" Giọng điệu của Kỳ Kỳ tràn đầy kinh hãi, bởi vì nòng súng đang nhắm thẳng về phía nàng.

"Ngươi tới giết ta?" Lúc này, Dương thiếu lại cắn răng nói một câu.

"Dương thiếu quả không ngu ngốc." Giọng điệu của sát thủ vẫn lạnh băng như cũ, "Nhưng nếu ngươi thông minh thật, đáng ra ngươi không nên rời khỏi địa bàn của Dương gia các ngươi, phải biết rằng, Dương gia các người thật sự đã đắc tội với không ít người đây."

"Việc đã đến nước này, bớt nói nhảm, có điều Kỳ Kỳ không liên quan tới chuyện này, ngươi để nàng đi!" Dương thiếu lạnh lùng nói, hắn ta quyết định rất dứt khoát, hai vệ sĩ đã thành bộ dạng kia, hiển nhiên không thể trông cậy vào.

"Dương thiếu, ngươi hà tất gì phải ngây thơ như thế? Ngươi biết rõ, nếu như ta đã xuất hiện ở đây, đương nhiên ta không định để bất kỳ người nào trong số các ngươi còn sống rời đi." Trong giọng nói của sát thủ có một tia trào phúng, "Đương nhiên, vị Kỳ Kỳ tiểu thư mỹ lệ này có thể chết muộn một chút, dù sao thì nàng cũng có gương mặt xinh đẹp và vóc người nóng bỏng như thế, nếu trực tiếp giết chết thì thật đáng tiếc."

"Oa, ba ba, có phải tên sát thủ ngu ngốc kia muốn giết chết chúng ta không?" Giọng nói thanh thúy của Charlotte vang lên, "Ta không muốn chết đâu."

"Hắn ta không nên giết mấy tên đần độn này trước sao?" Hạ Chí lười biếng nói, một bộ chẳng hề để ý tới.

"Thế nhưng chờ khi hắn ta giết hết mấy người đần độn này rồi sẽ tới phiên chúng ta nha." Charlotte chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, "Ba ba, ngươi nói xem chúng ta có cần giết chết tên sát thủ ngu ngốc này trước không?"

"Câm miệng!" Sát thủ kia đột nhiên quay đầu, lạnh lùng trừng Charlotte, "Ta cho ngươi biết, phàm là người dám nói ta đần độn đều đã chết!"

Bình Luận (0)
Comment