Hạ Chí và Thu Đồng cùng xoay người, sau đó, bọn hắn liền thấy một nam nhân trung niên có chút tiều tụy, dùng ánh mắt có phần oán độc nhìn bọn hắn.
Thật ra, trang phục trên người nam nhân trung niên này rõ ràng xuất từ tay danh gia, là loại có phần quý giá, nhưng từ dáng vẻ tiều tụy của hắn ta có thể thấy hẳn hắn ta vừa gặp phải đả kích tương đối nặng nề, mà vô cùng có khả năng, loại đả kích này đến từ chính Hạ Chí.
"Cho tới bây giờ ta đều không cần đánh cuộc với ngươi." Hạ Chí nhìn nam nhân trung niên, thản nhiên nói: "Mà ngươi, càng không có bất kỳ vốn liếng gì để đánh cuộc với ta."
"Thế nào? Không dám đánh cuộc sao?" Nam nhân trung niên cười lạnh, "Hạ Chí, không phải ngươi cảm thấy mình rất lợi hại sao? Chỉ biết khoác lác trước mặt nữ nhân, thế nhưng ngay cả đánh cuộc với ta ngươi cũng không dám?"
"Loại củi mục hai bàn tay trắng còn thiếu người ta mấy trăm vạn như ngươi, lấy gì để đánh cuộc với ta?" Giọng điệu của Hạ Chí rất lạnh lẽo, "Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là ai? Ngươi mở miệng ngậm miệng vẫn luôn là đánh cuộc bởi ngươi thích đánh bạc, đáng tiếc loại củi mục như ngươi, cho tới bây giờ vẫn luôn thua cược. Trước đây khi ngươi là hiệu trưởng trường trung học Thường Thanh, ngươi còn có vốn liếng để thua, hiện tại ngươi đã bị đuổi việc, không chỉ mất đi nguồn thu nhập, còn thiếu đám cho vay nặng lãi mấy trăm vạn. Thế nào? Bây giờ nghĩ lại muốn gỡ vốn từ chỗ ta? Hiện tại ngươi không đáng một đồng, có thể lấy ra thứ gì để đánh cược với ta?"
"Đúng vậy, cho dù ba ba thắng cũng không lấy được tiền." Charlotte ở bên cạnh yêu kiều nói.
"Xem đi, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết ngươi không có tư cách để đánh cược với ta." Hạ Chí lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên.
Thu Đồng ở bên cạnh cau mày, nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra nam nhân trung niên này chính là hiệu trưởng tiền nhiệm của trường trung học Thường Thanh, mà nàng cũng đã nhận được tin tức, bởi vì nhi tử của thủ phủ Trần Thiên Thành - Trần Kỳ - rời khỏi trường trung học Thường Thanh, chuyển tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, dẫn đến ban giám đốc trường trung học Thường Thanh sa thải vị hiệu trưởng này. Mà hiển nhiên, hiện tại vị hiệu trưởng này đã đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Hạ Chí.
Trong chuyện này, không hề nghi ngờ, Thu Đồng ủng hộ Hạ Chí, Hạ Chí đã làm được chuyện này dựa vào bản lĩnh thật sự, không phải chơi chiêu xấu xa gì, mà trên danh nghĩa Trần Kỳ trở thành học sinh trường trung học Thường Thanh hai năm, nhưng thậm chí trường trung học Thường Thanh còn không thể để Trần Kỳ ra khỏi cửa, rõ ràng bọn hắn quá không chịu trách nhiệm. Hiện tại bọn hắn lại cảm thấy mình bị tổn thất rất lớn cho nên mới đuổi việc hiệu trưởng, mà hiệu trưởng này lại có thể đến trách cứ Hạ Chí. Cho tới bây giờ, những người này vốn không biết nghĩ tới vấn đề của chính bọn họ.
"Hạ Chí, ngươi không nên khinh người quá đáng!" Nam nhân trung niên gầm nhẹ một tiếng với Hạ Chí, "Cho dù ta không có tiền, nhưng ta còn có một cái mạng!"
"Mạng ngươi cũng không đáng một đồng." Hạ Chí lạnh lùng nói: "Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi, mau trốn đi, tay chân đám cho vay nặng lãi đã tới tìm ngươi."
"Cái gì?" Nam nhân trung niên quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức đại biến, hắn ta xoay người muốn chạy, nhưng cách đó không xa, vài người đã dùng xu thế muốn bao vây hắn ta mà tiến tới, trong nháy mắt, trên mặt nam nhân trung niên lộ ra một chút sợ hãi.
Nhưng một giây sau, hoảng hốt trên mặt nam nhân trung niên đã biến thành dữ tợn, sau đó hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng với Hạ Chí: "Họ Hạ, là ngươi ép ta!"
Bỗng nhiên hắn ta rút ra một thanh đao, xem ra nam nhân trung niên này đã sớm có chuẩn bị, sau đó, hắn ta cầm đao vọt thẳng về phía Hạ Chí, chỉ có điều hiển nhiên, mục tiêu của hắn ta không phải Hạ Chí, cũng không phải Thu Đồng, mà hắn ta bay thẳng về phía Charlotte!
Thật ra đây cũng là một sự lựa chọn rất bình thường, nếu thật sự cần bắt người uy hiếp hoặc trả thù, hiển nhiên một tiểu nữ hài ba tuổi là mục tiêu tốt nhất.
Sắc mặt Thu Đồng khẽ biến, trong lòng nhất thời phẫn nộ vô cùng, vậy mà người này lại muốn xuống tay với Charlotte, thật quá mức!
Nổi giận thì nổi giận, nhưng Thu Đồng cũng không cảm thấy lo lắng, nàng tin chắc Hạ Chí có thể giải quyết vấn đề.
"Oa, ba ba, có người muốn bắt nạt tiểu hài!" Charlotte có chút khoa trương kêu lên.
"Nữ nhi ngoan đừng sợ, hắn ta chỉ muốn chặt tay mà thôi." Hạ Chí bày ra vẻ mặt như đang an ủi Charlotte.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết thống khổ truyền vào trong tai mọi người, trong không khí cũng có thêm mùi máu tươi.
"Oa, thật máu tanh, thật đáng sợ nha!" Charlotte dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm che hai mắt của mình lại, miệng còn hô lên.
"Charlotte, đừng sợ, quay đầu đi." Lúc này Thu Đồng đã vội nói, bởi vì nàng thấy được nam nhân trung niên thực sự dùng đao tự chém tay chính mình, mặc dù không phải chặt tay chân chính nhưng cũng chặt rớt một ngón tay!
Nhìn đầu ngón tay máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất, Thu Đồng cũng có chút không chịu được, sau đó nàng xoay người, không tiếp tục nhìn nữa.
Charlotte cũng bày ra vẻ hơi sợ hãi xoay người đi, chỉ có Hạ Chí vẫn nhìn về phía cách đó không xa, thản nhiên nói: "Các ngươi không định đưa hắn ta tới bệnh viện sao?"
Mấy người kia nhìn nhau, dường như đều hơi kinh ngạc, nhưng một giây sau, bọn hắn đều kịp phản ứng, nhanh chóng chạy về phía nam nhân trung niên, xách hắn ta lên rời đi.
Mà một người trong đó còn nhặt lấy đầu ngón tay đã bị nam nhân trung niên chém đứt lên, đồng thời la hét: "Mọi người nhường một chút, có người bị thương!"
Đợi khi những người này biến mất, Thu Đồng mới một lần nữa xoay đầu lại, sau đó, nàng nói với Hạ Chí: "Chúng ta cũng tới sân vận động đi."
Vốn dĩ Thu Đồng không muốn vào sân vận động lúc này, dù sao thì trong sân vận động cũng có quá nhiều người, hơn nữa không gian trong sân cũng không quá lớn, sẽ khiến nàng cảm thấy bị đè nén. Nhưng mới ở bên ngoài một hồi đã gặp phải chuyện như vậy, Thu Đồng cảm thấy mình vẫn nên tới sân vận động thì tốt hơn.