Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 417 - Chương 416: Các Ngươi Một Điểm Cũng Không Chiếm Được (2)

Chưa xác định
Chương 416: Các ngươi một điểm cũng không chiếm được (2)

Mặc dù trên thực tế, hôm nay, giải thể thao liên kết giữa các trường trung học phổ thông được cử hành ở rất nhiều trường học, nhưng thứ mọi người để ý chân chính là trận đấu bóng rổ nơi này, bởi vì tất cả mọi người đều xác định Hạ Chí và Thu Đồng sẽ xuất hiện ở đây, mà Phi Yến cũng sẽ xuất hiện. Thật ra, chỉ riêng Phi Yến đã đủ để rất nhiều phóng viên giải trí tới nơi này.

Giữa trưa, tám chiếc xe buýt mới tinh lái vào trường trung học Hồng Kỳ, mà dòng chữ rõ ràng trên thân xe cho thấy những chiếc xe này đến từ trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà thấy những chiếc xe này, bất luận là học sinh hay là phóng viên đều vô thức bắt đầu chụp ảnh.

Rất nhanh xe buýt đã dừng thành hàng trong sân trường trung học Hồng Kỳ, nhưng người trên xe cũng không lập tức xuống xe, bởi vì phía sau lại có mấy chiếc xe việt dã lái vào, mà rất nhanh những chiếc xe này cũng dừng lại, tổng cộng có gần hai mươi nam nữ mặc đồng phục xuống xe, chính là vệ sĩ của bảo vệ Long Đằng. Mặc dù cục cảnh sát phụ cận đã cố ý phái một vài cảnh sát tới chịu trách nhiệm an ninh nơi này, nhưng Thu Đồng vẫn tự mình mang thêm một số nhân viên an ninh đến.

Mà lúc này đây, rốt cục Thu Đồng cũng lái Lamborghini của nàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chẳng qua, ngồi bên cạnh Thu Đồng cũng không phải Hạ Chí, mà là một tiểu nữ hài tóc vàng. Mà không cần nhìn kỹ mọi người vẫn có thể đoán ra, tiểu cô nương này chính là nữ nhi của Hạ Chí, Charlotte.

Sau đó, lại có hai chiếc xe thương vụ Mercedes lái vào, rất nhanh xe cũng ngừng lại, một chiếc trong đó, Hạ Chí và Mạc Ngữ cùng xuống xe, mà trong một chiếc xe khác lại là Trương Thành Hùng và Phi Yến cùng đi xuống.

"Thu Đồng, là Thu Đồng!"

"Oa, Phi Yến, ta thích Phi Yến nhất!"

"Charlotte thật dễ thương!"

Đám truy tinh tộc bốn phía bắt đầu có xu thế điên cuồng, chỉ có điều, nhân viên an ninh cũng đã bắt đầu hành động, bọn hắn ngăn cản tất cả những người có ý đồ tiếp cận quá gần, mà lúc này, cửa xe buýt cũng được mở ra, nguyên một đám nam sinh nữ sinh mặc đồng phục trường trung học phổ thông Minh Nhật sôi nổi xuống xe, thoáng cái đã có mấy trăm người xuất hiện, trang phục đồng nhất, thoạt nhìn, tình cảnh này có chút đồ sộ.

"Một trận đấu bóng rổ mà thôi, có cần phải bày ra tràng diện lớn như vậy không?" Có người không nhịn được than thở.

Thế nhưng nhìn đám fan điên cuồng còn có đám phóng viên không ngừng chụp hình, mọi người lại cảm thấy, trường trung học phổ thông Minh Nhật bày ra tràng diện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ai kêu hiện tại trường học bọn hắn lại xuất hiện nhiều minh tinh như vậy đâu.

"Tốt rồi, các soái ca, các mỹ nữ, hiện tại mọi người theo ta tới sân vận động!" Trương Thành Hùng ở đó hô lớn một câu, "Vị trí trong sân vận động có hạn, đám người trường bọn hắn còn đang ăn cơm trưa, chúng ta tới giành chỗ đi!"

Trương Thành Hùng nói xong lời này đã lập tức đi trước mở đường, Phi Yến thì dẫn đội cổ động viên của nàng đuổi theo, phía sau còn có mười mấy nhân viên an ninh tới bảo vệ, mà phía sau nữa, mấy trăm học sinh kết thành bầy, nhanh chóng đi về phía sân vận động trường trung học Hồng Kỳ.

"ĐM, nhanh báo tin cho mọi người đi giành chỗ!"

"Không tốt, nhanh, không thể để bọn hắn biến nơi này thành sân nhà!"

"Nhanh gọi người, nhanh gọi người!"

Đám người trường trung học Hồng Kỳ lập tức phát hiện có điểm gì đó không đúng, mà đám phóng viên truyền thông cũng tranh thủ thời gian chạy về phía sân vận động, bởi vì tất cả mọi người đều phát hiện một việc, đó chính là, thân là sân vận động của một trường trung học, chỗ ngồi thực sự rất có hạn, đại khái cũng chỉ có thể dung nạp đồng thời chừng 1000 người. Thật ra diện tích này cũng không tính là nhỏ, dù sao thì trận đấu bóng rổ của trường trung học phổ thông bình thường vốn không có nhiều khán giả như vậy, hơn nữa ai cũng không nghĩ tới, trường trung học phổ thông Minh Nhật lại gần như dốc hết lực lượng toàn trường, tám chiếc xe buýt, cộng thêm những người khác, tính toán sơ sơ cũng có chừng bốn, năm trăm người, đây tuyệt đối là muốn biến sân khách thành sân nhà!

Đáng tiếc là chờ khi bọn hắn phát hiện ra điểm này đã không còn kịp nữa, đám người trường trung học phổ thông Minh Nhật lấy tốc độ nhanh nhất mà chiếm cứ hơn một nửa vị trí trên sân bóng rổ, mà phóng viên truyền thông các nơi cùng với nhân viên chụp ảnh… tính tổng lại cũng có hơn trăm người, bọn hắn lại chiếm cứ một vài vị trí, sau cùng, chỗ ngồi còn lại đã không nhiều lắm, cho dù đám học sinh lão sư trường trung học Hồng Kỳ sôi nổi nhào tới cũng không cách nào thay đổi cục diện này.

Thật ra Hạ Chí cũng không tham dự vào trận chiến tranh đoạt chủ khách, lúc này thậm chí hắn còn chưa vào sân vận động, dù sao thì hiện tại còn tới hai giờ nữa mới bắt đầu tranh tài đây.

"Đồng Đồng, trường học này hơi nhỏ." Hạ Chí và Thu Đồng đang đứng bên cạnh bãi bóng trường trung học Hồng Kỳ, giữa hai người bọn họ còn có ngọn đèn nhỏ Charlotte đang đứng. Cách đó không xa, có phóng viên đang len lén chụp ảnh bọn họ, mà Hạ Chí cũng không để ý đến phóng viên này.

"Một trường trung học lớn như vậy đã đủ rồi." Thu Đồng thuận miệng nói.

"Lớn hơn mới tốt." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba đang nhìn ngực của ngươi." Đột nhiên Charlotte nói ra một câu như vậy.

Thu Đồng lập tức kịp phản ứng, đỏ mặt, sau đó quay đầu hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, tên lưu manh đáng chết này!

"Đồng Đồng, ta chỉ đang thưởng thức vẻ đẹp của ngươi mà thôi." Hạ Chí lại mặt không đổi sắc, không hề giống người có tật giật mình.

"Này, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi xác định trận đấu bóng rổ này chúng ta có thể thắng sao?" Hiển nhiên Thu Đồng hơi lo lắng, gia hỏa này đã cao điệu nói nếu có đội thắng bọn họ sẽ cho đội đó một ức, nàng không muốn dễ dàng tổn thất một ức như vậy.

"Đương nhiên có thể thắng." Hạ Chí lười biếng trả lời.

"Hạ Chí, ngươi xác định các ngươi có thể thắng như vậy, vậy ngươi có dám đánh cuộc với ta không?" Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau, mà trong giọng nói này còn có oán niệm rất rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment