Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 426 - Chương 425: Một Vở Kịch (1)

Chưa xác định
Chương 425: Một vở kịch (1)

“Số hai của trường trung học phổ thông Minh Nhật thành công nhảy lấy đà, nhưng đối thủ không cần lo phạm quy vẫn đụng lên như cũ, thân thể số hai nhìn như đã mất khống chế, nhưng hắn ta vẫn dùng sức ném bóng rổ ra...” Tiếng của bình luận viên vẫn tiếp tục truyền vào trong tai mọi người, “Không tốt, thoạt nhìn hắn ta sắp ngã sấp xuống. A? Đây là ngoài ý muốn, ừm, nhất định là ngoài ý muốn, dường như đối phương rất đau...”

“A!” Tiếng kêu thảm thiết thống khổ như đáp lại lời bình luận viên, nhưng tiếng hét thảm này không phát ra từ trong miệng Nhạc Nghị, mà đến từ miệng Thiết Trụ.

Trên khán đài ồn ào huyên náo, hiển nhiên mọi người đều không hiểu rõ tình huống hiện tại, cũng may lúc này, bình luận viên lại mở miệng: “Mới vừa rồi, dưới tình huống thân thể số 2 của trường trung học phổ thông Minh Nhật bị mất khống chế, hai chân đụng phải hai chân của cầu thủ đối phương, ừm, thoạt nhìn tình huống của vị cầu thủ tên Thiết Trụ bên phía đối phương có chút nghiêm trọng, nhưng đây chỉ là ngoài ý muốn...”

Thiết Trụ đã ôm chân ngồi trên sân, thoạt nhìn hết sức thống khổ, mà giờ phút này thân thể Nhạc Nghị cũng ngã trên mặt đất, nhưng quả bóng rổ Nhạc Nghị ném ra còn đang bay trên không trung.

Rầm!

Bóng rổ nặng nề đập lên khung rổ, sau đó bắn ngược trở về. Đối với kết quả này, mọi người cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, dưới tình huống như vậy, Nhạc Nghị ném bóng không vào rổ là rất bình thường. Hiện tại mọi người càng lo lắng, Nhạc Nghị sẽ không bị thương đấy chứ?

Trước đó Nhạc Nghị cũng đã bị đụng vài lần, nhưng đều không bị thương nghiêm trọng, nhưng lúc này đây, thoạt nhìn, tình huống của hắn ta cũng không quá tốt.

Nếu ngay cả Nhạc Nghị cũng bị thương, vậy trận đấu này thật không còn gì để đấu tiếp.

“A?”

“Ách?”

“Tình huống này không đúng lắm?”

“Oa, sao lại thế này?”

Đúng lúc này, rất nhiều người đều hoài nghi mình hoa mắt, bởi vì đột nhiên bọn hắn phát hiện, vậy mà Hoàng Bằng đột nhiên ngã trên mặt đất!

Bốn phía là một mảnh ồ lên, bên phía trường trung học Hồng Kỳ có chút bất an, rất nhiều người cũng không hiểu rõ tình huống lắm, mà bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng rất buồn bực, đa số người ở đây đều không thấy rõ đã có chuyện gì xảy ra.

“Ha ha, Hoàng Bằng kia bị bóng rổ đập ngất!”

“Quá sướng, báo ứng tới!”

“Thật mẹ nó thích!”

Nhưng kỳ thật, cũng có người thấy rõ ràng, bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật đã có người đứng lên hưng phấn kêu la, mà đúng lúc này, giọng nói của bình luận viên cũng lại vang lên, hiển nhiên bình luận viên cũng mới vừa biết rõ tình huống: “Trên sân đấu phát sinh một màn kịch, ngay khoảnh khắc đội viên số hai trường trung học phổ thông Minh Nhật Nhạc Nghị nhảy lấy đà đã bị đánh bay, nhưng đồng thời hắn ta cũng vô ý đá trung hai chân Thiết Trụ của trường trung học Hồng Kỳ. Ta mới vừa xác nhận, Thiết Trụ bị thương khá nghiêm trọng, đã không thể đứng lên, chỉ sợ hắn ta không cách nào tiếp tục tham gia trận đấu này. Nhưng càng hài hước hơn là trước khi Nhạc Nghị ngã xuống đã cố gắng ném bóng ra, sau khi bóng rổ nện trúng bảng, bắn ngược, vậy mà lại bắn trúng vào đầu Hoàng Bằng của trung học Hồng Kỳ. Hoàng Bằng ngã xuống đất lại đụng phải sàn, hôn mê bất tỉnh. Hiện tại Hoàng Bằng đang được đưa đến bệnh viện. Hiển nhiên, hắn ta cũng không cách nào tiếp tục tham gia thi đấu...”

Một mảnh hoan hô ngắt ngang lời bình luận viên, người hoan hô đương nhiên là đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thiết Trụ và Hoàng Bằng là hai chủ lực tuyệt đối bên phía Hồng Kỳ, hai người bọn hắn đồng thời không thể tiếp tục thi đấu, mà trận đấu này lại không thể trì hoãn, hiển nhiên trường trung học phổ thông Minh Nhật có thể chuyển bại thành thắng!

“Trước mắt, đoàn cổ vũ trường trung học phổ thông Minh Nhật rất vui vẻ, đương nhiên, bọn họ có lý do để vui vẻ, chỉ có điều việc Hoàng Bằng gặp chấn thương ngoài ý muốn cũng rất đáng tiếc, loại ngoài ý muốn này thật đúng là ai cũng không nghĩ tới nó sẽ xảy ra...” Bình luận viên mới vừa nói tới đây lại một lần nữa bị ngắt lời.

“Thảo, ngươi có thể làm bình luận viên hợp cách không? Rõ ràng đây là cố ý!”

“Đúng vậy, đây là trường trung học phổ thông Minh Nhật cố ý!”

“Nào có chuyện ngoài ý muốn một cách trùng hợp như vậy?”

“Tài phán đâu? Mau phạt tên vương bát đản kia phải rời sân đi!”

Đám người trung học Hồng Kỳ đã bắt đầu phẫn nộ mắng to, phải biết rằng, bốn mươi điểm trước đó, Hoàng Bằng và Thiết Trụ ghi tới ba mươi lăm điểm, nói cách khác, trên cơ bản hai người bọn hắn chẳng khác nào gánh cả đội bóng. Hiện tại cả hai người đều không thể lên sân khấu, còn đánh bóng cái gì?

“Dựa vào, vốn là vô ý, chuyện này còn có thể mẹ nó cố ý sao?”

“Đây chỉ là trùng hợp, trùng hợp hiểu không?”

“Không phải trùng hợp, đây là ông trời không vừa mắt bọn hắn!”

“Trung học Hồng Kỳ các ngươi còn có liêm sỉ không? Trước đó các ngươi cố ý đụng người cũng không bị phán phạm quy, hiện tại vậy mà các ngươi còn không biết xấu hổ nói chúng ta?”

“Đúng vậy, cho dù chúng ta cố ý thì sao? Các ngươi làm mùng một, chẳng lẽ chúng ta lại không thể làm mười lăm?”

Song phương bắt đầu mắng nhau, tình cảnh trở nên cực độ hỗn loạn, mà đúng lúc này, rốt cục trọng tài cũng có hành động, vậy mà hắn ta thật sự phạt Nhạc Nghị phải rời khỏi sân!

“Đm, hắc tiếu (1)!”

(1) Hắc tiếu: dùng để chỉ những trọng tài vì ăn hối lộ mà thiên vị hẳn cho một bên

“Hắc tiếu, không biết xấu hổ!”

“Rất không biết xấu hổ.”

Hành vi vô sỉ của trọng tài khiến đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật phẫn nộ, mọi người ào ào lên, còn có người trực tiếp dùng bình nước khoáng ném về phía trọng tài. Mắt thấy xử lý không tốt chắc chắn nơi này sẽ rối loạn.

“Được rồi, mọi người đừng làm loạn nữa.” Đúng lúc này, giọng nói thản nhiên vang lên, áp chế cơn tức của mọi người, mà nghe thấy giọng nói này, đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật đang phẫn nộ cũng lập tức bình tĩnh lại, đơn giản là vì người nói chuyện chính là Hạ Chí.

“Chờ chúng ta thắng trận này lại tính sổ với bọn hắn cũng không muộn.” Giọng nói của Hạ Chí lại vang lên, “Yên tâm, chúng ta sẽ thắng.”

Bốp bốp bốp...

Bình Luận (0)
Comment