Bốn phía vẫn có chút hỗn loạn như cũ, rất nhanh bảo vệ Long Đằng đã mở ra một con đường phía trước, dẫn dắt đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật rời khỏi nơi này, mà tiếng còi xe cảnh sát cũng truyền từ xa đến gần, sự kiện nhìn như ném bomb tập kích này cũng lấy tốc độ cực nhanh mà lan truyền khắp nơi.
Trên con đường không người chú ý, Hạ Chí lại đang chậm rãi đi bộ, hai tay hắn nắm thật chặt.
Trong lúc bước đi, đột nhiên Hạ Chí buông nắm tay ra, mở tay ra, chỉ thấy trên lòng bàn tay của hai tay đều có một viên hạt châu màu đen to bằng hạt đậu tương, một giây sau, đột nhiên hai tay hắn nắm lấy nhau, nhẹ nhàng ma sa.
Bước chân Hạ Chí cũng không dừng lại, như nước chảy mây trôi dọc theo con đường. Thoạt nhìn hắn đi cũng không nhanh, nhưng nếu có người nhìn chằm chằm hắn sẽ phát hiện, thực ra hắn đi rất nhanh, thậm chí hắn vốn không giống như đang đi, bởi đây hoàn toàn không phải tốc độ mà người bình thường có thể có được. Chớp mắt đầu, hắn còn đang ở đầu đường, nhưng một giây sau, hắn đã đến cuối đường!
Sau đó, hai tay đang hợp lại với nhau của Hạ Chí lại đột nhiên mở ra, vậy hạt châu màu đen to bằng hạt đậu đã biến mất, nhưng trong tay hắn lại nhiều thêm vô số hạt châu màu đen thật nhỏ rất lạ thường. Hắn cong ngón búng ra, một viên hạt châu màu đen thật nhỏ đột nhiên bắn ra, sau đó trực tiếp biến mất.
Hạ Chí tiếp tục bước đi nhìn như chậm rãi nhưng thực tế lại nhanh chóng dị thường trên đường, mà trong tay hắn không ngừng bắn ra mấy hạt châu màu đen nhỏ bé dị thường kia, quá trình này kéo dài chừng 10 phút, mà mười phút sau, Hạ Chí gần như đã đi khắp thành phố Thanh Cảng Hạ Chí, đứng ở vị trí cao nhất thành phố Thanh Cảng.
Vị trí này cũng không phải nơi nào khác, chính là đỉnh núi không biết tên mà Hạ Chí nói muốn xây phòng cưới. Hắn đứng ở chỗ này, bao quát cả tòa thành thị, sắc mặt lạnh băng dị thường.
"Thật tốt, rốt cục các ngươi cũng khiến ta tức giận." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra những lời này, "Như vậy, hiện tại, tử kỳ của các ngươi tới rồi."
Một người đột nhiên xuất hiện từ trong trống rỗng, đây là một nam nhân mặc áo choàng dài trắng, trên tay hắn ta còn đang cầm ống nghe bệnh, mà trên mặt của hắn có một chớp mắt mờ mịt, nhưng một giây sau, khi hắn ta nhìn thấy Hạ Chí, sắc mặt lập tức đại biến: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, sao ta lại tới nơi này?"
"Người đầu tiên." Hạ Chí lại không trả lời vấn đề của bác sĩ này, chỉ nhẹ nhàng phun ra những lời ấy.
"Cái gì người đầu tiên?" Bác sĩ kia có chút kinh hoảng, "Hạ Chí, ta vốn không đắc tội ngươi..."
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt bác sĩ, đây là một nam nhân mặc âu phục, mà thấy nam nhân này, sắc mặt bác sĩ càng thêm biến đổi: "Lão Vương, ngươi, sao ngươi..."
Nam nhân bị gọi là lão Vương kia cũng cảm thấy rất khó hiểu: "Sao... A!"
Lão Vương vốn muốn hỏi bác sĩ, nhưng hắn ta còn chưa dứt lời đã thấy Hạ Chí, hắn ta lập tức kinh hô, sắc mặt cũng biến đổi.
"Thứ hai." Hạ Chí lại nhẹ nhàng phun ra một câu.
Mà lúc này, bác sĩ và lão Vương đều phát hiện, tuy bọn hắn có thể nói chuyện, nhưng chuyện bọn hắn có thể làm cũng chỉ là nói mà thôi, căn bản bọn hắn không cách nào hành động. Một luồng lực lượng không thấy rõ được như đang giam cầm bọn hắn ở nơi này!
Rất nhanh, lại một người khác đột ngột xuất hiện, lần này là một nữ nhân. Mà thấy nữ nhân này, bác sĩ và lão Vương càng cảm thấy không ổn, bởi vì nữ nhân này bọn hắn cũng quen biết, tất cả bọn hắn đều đến từ cùng một nơi!
Đây còn chưa phải kết thúc, trong mấy chục giây kế tiếp, lần lượt có từng người xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn, những người này đều quen biết lẫn nhau, mà mỗi người đều có thể thấy được kinh hãi từ trên mặt đối phương. Quan trọng hơn chính là mỗi người bọn hắn đều biết Hạ Chí!
"Người thứ tám." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra những lời này, sau cùng, tầm mắt hắn rơi trên người một người, đây là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, trông còn rất đẹp trai. Mà lúc này, trang phục phụ kiện trên người hắn ta trông cũng rất đáng tiền. Nhưng hắn ta cũng đang nhìn Hạ Chí, khác với những người khác trong mắt có kinh hoảng, trong mắt hắn ta lại tràn đầy thù hận.
"Ừm, ta suy nghĩ xem, năm năm trước, hẳn ta đã từng giết một người có dung mạo rất giống người, đó là kẻ phản bội Thiên Binh, chỉ vì một nữ nhân ngoại quốc mà hắn ta phản bội quốc gia chúng ta, còn có ý đồ giết chết sư phụ ta, hẳn đó là ca ca của ngươi? Nói như vậy, chuyện đêm nay là một tay ngươi lo liệu." Hạ Chí nhìn nam nhân này, giọng điệu hờ hững, "Ta vẫn rất rõ ràng, trên thế giới này, ta có rất nhiều địch nhân, ta cũng biết, trên thế giới này có rất nhiều người hận ta, nhưng ngươi có biết vì sao phần lớn những người này vẫn còn sống không?"
"Hạ Chí, ngươi chớ đắc ý, ngươi còn có nữ nhân của ngươi và toàn bộ người ngươi để ý đều sẽ chết rất thảm!" Nam nhân này nghiến răng nghiến lợi, "Hiện tại ta chỉ hận chính ta, khi ta nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo, dáng vẻ đắc ý của ngươi trên tivi, ta đã không nhịn được, nếu ta có thể nhịn thêm một thời gian ngắn nữa, ta nhất định sẽ khiến ngươi nếm thử mùi vị mất đi người thân thiết nhất!"
"Ta đã từng hưởng loại cảm giác đó." Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, "Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không để mình lại gặp phải chuyện như vậy nữa, mà đây cũng là nguyên nhân những người khác còn có thể sống sót, mà đêm nay, tất nhiên ngươi sẽ chết đi. Ta không ngại người khác tới gây sự với ta, nhưng không ai có thể thương tổn người ta để ý!"
Dừng một chút, Hạ Chí chậm rãi quét mắt nhìn tám người ở đây: "Hiện tại, các ngươi cũng có thể chết đi!"
"Hạ Chí, có giỏi thì ngươi theo ta quyết đấu một trận quang minh chính đại!" Người này rống giận, trong giọng nói có không cam lòng rất rõ ràng!