Trong lúc bất chợt, hình ảnh như dừng lại, không, phải nói là nó thật sự dừng lại, chí ít ở trong mắt Charlotte, tại thời khắc này, thế giới này đột nhiên ngưng lại.
Cách đó không xa, đám xe cộ vừa bị nổ tung bốc cháy đột nhiên bị dừng lại, những người đi đường đang chạy trốn cũng đột nhiên duy trì tư thế chạy trốn mà cố định ở nơi đó, có một người qua đường đang thét chói tai lại cứ hé miệng như vậy, cũng không nhúc nhích, thế giới này đột nhiên biến thành một hình ảnh bất động. Hình tượng này mặc dù quái dị, nhưng cũng mang theo một loại mỹ cảm khác lạ.
Nhưng thật ra, hình ảnh trước mắt cũng không tĩnh hoàn toàn, bởi vì có người còn có thể động, đó chính là Charlotte. Chỉ thấy Charlotte nhanh chóng tháo dây an toàn trên người ra, nhảy xuống khỏi ghế an toàn được dành riêng cho trẻ em, sau đó nàng nhanh chóng chạy về phía người ném lựu đạn.
Đây là một nam nhân tóc tai bù xù, khiến người từ đằng xa không cách nào thấy rõ hình dạng của hắn ta, Charlotte quét mắt liếc bốn phía một cái, chớp chớp mắt, sau đó lấy một cây quải trượng từ trong tay một vị lão nhân ven đường tới, lại tiếp sau đó, nàng lập tức đến trước mặt nam nhân ném lựu đạn, dùng quải trượng đẩy mái tóc của hắn ta ra.
"A, thật xấu xí." Charlotte lẩm bẩm, gương mặt của nam nhân này đúng là không đẹp trai thật, dùng từ xấu xí để hình dung cũng không quá đáng, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn ta dùng mái tóc rối tung che khuất gương mặt.
"Thật ra xấu xí cũng không phải lỗi của ngươi, thế nhưng ngươi muốn trả thù xã hội thì đây chính là ngươi không đúng rồi." Charlotte giơ quải trượng lên, đột nhiên tàn nhẫn đập thẳng lên đầu nam tử xấu xí này, "Muốn nổ Đồng Đồng tỷ tỷ thì lại càng thêm lệch lạc!"
Hiển nhiên đối với tất cả mọi chuyện đang xảy ra, nam nhân này không biết chút nào, mà quải trượng cũng hung ác ngoan độc đập lên trên đầu hắn ta. Đương nhiên lúc này, hắn ta cũng không có chút phản ứng nào.
"Tiểu hài tử ba tuổi thật yếu." Charlotte oán trách, "Muốn đập hôn mê một người cũng không dễ dàng, ta phải chuẩn bị một vũ khí tốt hơn mới được."
Charlotte vừa oán giận vừa có chút tốn sức khiêng quải trượng lên, lại đập nam nhân xấu xí này vài cái, sau đó nàng mới bĩu môi: "Hẳn bây giờ đã được rồi chứ?"
Kéo quải trượng, rất nhanh Charlotte đã trở lại bên cạnh lão nhân kia, càng nhét quải trượng trở lại trong tay lão nhân, sau đó nàng mới chạy về bên người nam nhân xấu xí, tự lẩm bẩm: "Hình như hơi không đúng, bom ở đâu vậy?"
Charlotte nhìn chằm chằm hai tay xấu xí nam nhân, đôi tay này rỗng tuếch, cái gì cũng không có, trên không trung cũng không thấy bất kỳ vết tích của bom đạn gì. Một giây sau, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Charlotte đột nhiên biến sắc: "Không xong, không phải bom, người quái dị này cũng là dị năng giả!"
Charlotte xoay người chạy, lại chạy tới bên cạnh Thu Đồng, bởi vì đột nhiên Charlotte ý thức được, cho dù nam nhân xấu xí kia có thể lập tức hôn mê, nhưng xe của Thu Đồng vẫn sẽ nổ tung như cũ, nàng nhất định phải dùng biện pháp khác để cứu người!
"Những lúc thế này, ta thật sự chán ghét vì mình chỉ mới ba tuổi!" Charlotte vừa chạy vừa trách móc, thân thể ba tuổi khiến nàng luôn có cảm giác có lòng nhưng lại không đủ lực, cũng giống như bây giờ, nàng muốn đưa Thu Đồng rời khỏi vị trí hiện tại lại chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến xe chuyển động, vì nàng vốn không cách nào dựa vào sức lực nhỏ yêu của mình trực tiếp ôm Thu Đồng đi.
Charlotte lại bò lên trên xe, sau đó nàng chuẩn bị leo đến vị trí của Thu Đồng, nhưng vừa lúc đó, đột nhiên nàng lại nghe được một giọng nói: "Để cho ta đi."
"Oa!" Charlotte quát to một tiếng, bỗng xoay người, cặp mắt xinh đẹp trừng thật to, "Ngươi, sao ngươi có thể..."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Charlotte tràn đầy khó có thể tin, đây là một không gian được hình thành sau khi thời gian bị ngưng lại, trong không gian này vốn chỉ có nàng mới có thể tự do hoạt động, nhưng hiện tại, không gian vốn chỉ nên thuộc về nàng lại bị một người khác xâm nhập, mà người này chính là Hạ Chí!
"Trở lại vị trí của ngươi, giải trừ thời gian tĩnh chỉ, chuyện kế tiếp ta sẽ xử lý." Giọng nói của Hạ Chí rất hờ hững, sắc mặt cũng có chút lạnh lẽo.
"Oa, ngươi thật sự tức giận rồi!" Charlotte có vẻ hơi ngạc nhiên, trong lúc nói chuyện, đồng thời nàng cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng bò lại vị trí của mình, thoạt nhìn tất cả đã khôi phục nguyên dạng, giống như nàng chưa từng động đậy vậy.
Tất cả hình ảnh đang dừng lại đột nhiên động, oành, mọi người lại nghe được một tiếng nổ mạnh, nhưng lần này, cứ việc hai tay người kia chỉ về phía Thu Đồng, nhưng xe của Thu Đồng cũng không nổ tung, mà thứ nổ tung lại chính là người kia!
Tự bạo!
Trong mắt mọi người, người vừa ném bom làm nổ tung mấy chiếc xe hơi đột nhiên nổ tung lên, trong ngọn lửa, dường như hắn ta tiêu tán sạch sẽ vô cùng, vô số người thét chói tai, nhưng cùng lúc đó, cũng có người bất giác thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này có nghĩa, rốt cục nguy hiểm của bọn họ cũng được hóa giải.
Lúc này Charlotte lại không tự chủ được quét nhìn bốn phía, nhưng lúc này, nàng không nhìn thấy Hạ Chí, sau đó, nàng lập tức mở miệng nói với Thu Đồng: "Thu Đồng tỷ tỷ, thật khủng khiếp, chúng ta mau về nhà thôi!"
Gần như đồng thời, hai vệ sĩ của bảo vệ Long Đằng cũng chạy vội tới bên cạnh xe, một người trong đó nói nhanh: "Thu Đồng tiểu thư, chúng ta lập tức hộ tống ngươi quay về trường trung học phổ thông Minh Nhật, chúng ta sẽ phái một chiếc xe đi trước mở đường, xin ngài theo sát chúng ta!"
"Được, mọi người mau chóng trở lại trường!" Thu Đồng cũng không chần chờ, lập tức nổ máy xe.