Không đợi Thu Đồng trả lời, Hạ Chí lập tức nói tiếp: "Đồng Đồng, hình như di động của ta lại sắp hết pin, ta cúp điện thoại trước, đợi lát nữa gặp."
"Này..." Thu Đồng chỉ tới hô lên một chữ, Hạ Chí đa cúp điện thoại.
Đợi khi Thu Đồng lại gọi điện thoại, chỉ nghe được trong điện thoại truyền đến giọng nói: "Người sử dụng số điện thoại quý khách vừa gọi vì quá thương nhớ Đồng Đồng mà dẫn đến đại não không nằm trong khu phục vụ, tạm thời không cách nào nghe điện thoại..."
"Lưu manh đáng chết!" Thu Đồng có chút tức giận vừa mắng vừa cúp điện thoại, sau đó nàng nhìn về phía bên cạnh, "Charlotte, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
"Vâng ạ vâng ạ!" Charlotte bày ra dáng vẻ cầu còn không được vỗ bàn tay nhỏ.
Thu Đồng suy nghĩ một chút, vẫn cầm điện thoại di động lên lại, nhấn một dãy số, nàng quyết định mang theo mấy vệ sĩ để ngừa vạn nhất.
Mấy phút đồng hồ sau, một chiếc xe việt dã mở đường phía trước, Thu Đồng lái Lamborghini theo ở phía sau, xe chạy được một khoảng, xe việt dã và Lamborghini phân biệt ép lên một nắp cống thoát nước có hơi lỏng.
Nắp giếng chấn động khiến một con chuột bên dưới bị dọa, con chuột nhanh chóng chạy trốn trong đường cống, mà sau khi nó chạy trốn được một khoảng, con chuột này như ngửi thấy mùi thơm mê người, đối với chuột, đây thật đúng là cám dỗ trí mạng, vì vậy, con chuột lại bắt đầu bò về phía mùi thơm.
Trong cống thoát nước u ám, bắt đầu từ phân nhánh nào đó đột nhiên trở nên khô ráo, hơn nữa còn sạch sẽ, mà mùi vẫn đang ở phía trước, con chuột tiếp tục chạy tới, chạy chừng mấy trăm mét, rốt cục con chuột cũng ngừng lại.
Mùi ở ngay phía trước, nhưng phía trước lại có một bức tường đá, con chuột rất không cam lòng, bắt đầu tìm kiếm khe hở trên tường đá, sau đó, rốt cục nó cũng tìm được, nó bò lên tường, chui vào trong từ khe hở kia.
Chui qua khe, một thế giới hệt cung điện trong lòng đất cứ như vậy mà xuất hiện trong tầm mắt con chuột, mà đồng thời con chuột cũng nhìn thấy thứ đã dụ dỗ nó, trong một mâm rất tinh mỹ để một chồng thức ăn không biết tên, con chuột lập tức chạy nhanh tới, nhưng một giây sau, thân thể con chuột đột nhiên nổ tung, hóa thành một luồng khói đen biến mất.
"Con chuột chết tiệt!" Một giọng nói trầm thấp vang lên, trong cung điện trong lòng đất này rõ ràng còn có người, mà giờ khắc này, người nói chuyện là một nam nhân mặc trường bào màu trắng. Thoạt nhìn nam nhân này chừng ba mươi tuổi, lớn lên cũng không đẹp trai lắm, nhưng nhìn đầu tóc thưa tới gần như tách ra từng sợi, còn có ngón tay rất sạch sẽ cùng với tất cả những thứ khác trong cung điện, có thể đoán được đây là một nam nhân rất thích sạch sẽ.
Mà một nam nhân thích sạch sẽ như vậy lại ở trong cống ngầm, không thể không nói, việc này có chút quỷ dị.
"Ta nghĩ ta nên nói cho ngươi biết một tin tức tốt." Giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, "Rất nhanh ngươi sẽ không cần làm bạn với chuột nữa."
Bạch bào nam tử bỗng xoay người, sắc mặt kịch biến nhìn người đến: "Thì ra là Nhân Hoàng các hạ đại giá quang lâm, là ta không tiếp đón từ xa."
Người đột nhiên xuất hiện chính là Hạ Chí, hắn nhìn bạch bào nam tử, giọng điệu hờ hững: "Trốn dưới đất vốn rất an toàn, đáng tiếc, ngươi không nên tới chọc ta!"
"Nhân Hoàng các hạ, ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, ta không muốn nói ta không biết chuyện đã xảy ra nửa giờ trước, nhưng thật sự là sau khi chuyện đã xảy ra ta mới biết." Bạch bào nam tử chậm rãi nói: "Đương nhiên, ta vẫn nguyện ý vì chuyện này mà xin lỗi ngươi."
"Ta không cần bất kỳ người nào xin lỗi ta." Hạ Chí thản nhiên nói: "Nếu có người làm chuyện cần phải xin lỗi ta, ta càng muốn trực tiếp biến người này thành người chết. Sở dĩ hiện tại ngươi còn sống, là vì ta còn muốn biết một chuyện."
"Ngươi muốn giết ta?" Giọng điệu của bạch bào nam tử cũng bắt đầu thay đổi.
"Không sai." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.
"Hạ Chí, vậy ngươi cảm thấy ta còn sẽ trả lời vấn đề của ngươi sao?" Trong giọng nói của bạch bào nam tử có phẫn nộ rất rõ ràng.
"Đương nhiên sẽ." Hạ Chí vẫn rất dứt khoát như cũ, "Vấn đề đến, rốt cuộc tổ chức này của ngươi tên là gì?"
"Ta sẽ không..." Bạch bào nam tử muốn nói bản thân mình sẽ không trả lời vấn đề của Hạ Chí, nhưng trong lúc bất chợt, hắn ta lại phát hiện, hắn ta tựa như không bị khống chế, mà một giây sau, hắn ta lại không tự chủ được nói ra: "Đây là Hắc Ám Đế Quốc, ta chính là quốc vương."
"Phải không? Thuộc hạ mới mười mấy người đã có thể làm quốc vương?" Hạ Chí lắc đầu, "Cho dù ngươi bắt rất nhiều người tới cung điện trong lòng đất này, thật ra, ngươi vẫn chỉ là tồn tại không khác gì một con chuột."
Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục hỏi: "Như vậy, hiện tại, vấn đề thứ hai tới, trong thân thể mỗi người các ngươi đều có một loại năng lượng đặc thù, loại năng lượng này từ đâu tới?"
"Là ta phát hiện được trong lúc vô ý, trong lúc vô ý ta đã phát hiện ra loại năng lượng này, bởi vì ta là thiên tài, ta là thiên tài giới dị năng, ta là khoa học gia giới dị năng, ta có thể dùng loại năng lượng này để biến những tên dị năng giả phế vật kia trở nên cường đại, cho nên ta mới là quốc vương của Đế Quốc Hắc Ám này!" Bạch bào nam tử có chút hưng phấn, mà dường như đây là suy nghĩ chân thật nhất của hắn ta, "Ta không phải con chuột, ta là quốc vương, là quốc vương!"
"Không, ngươi không phải thiên tài, ngươi chỉ là một tên ngu ngốc." Hạ Chí lắc đầu, "Một vấn đề cuối cùng, ngươi phát hiện được loại năng lượng này ở nơi nào?"