Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 442 - Chương 441: Món Trung Quốc Ngươi Muốn Đã Đến (1)

Chưa xác định
Chương 441: Món Trung Quốc ngươi muốn đã đến (1)

"Ta ở Châu Phi... Không đúng, không phải Châu Phi, là ở Phuket... cũng không đúng, hẳn là ở sa mạc Tây Bộ... Không không không, không phải sa mạc, rõ ràng là khi ta bơi lội..." Bạch bào nam tử không ngừng thay đổi cách nói, mà loại phấn khởi trên mặt hắn ta cũng dần dần biến thành mê man, "Không đúng, còn chưa đúng, ta… rốt cuộc ta đã tìm được nó ở nơi nào? Ta… sao ta không nhớ ra? Điều đó là không có khả năng, điều đó là không có khả năng, hẳn ta phải nhớ rất rõ ràng, hẳn ta phải nhớ rất rõ ràng..."

"Hiện tại ngươi biết mình là ngu ngốc rồi chứ?" Hạ Chí lạnh lùng nhìn bạch bào nam tử, "Ngươi vốn không thể nhớ rõ ngươi lấy được loại năng lượng này từ nơi nào, chỉ là có người đưa loại năng lượng này đến trước mặt ngươi, để ngươi tưởng lầm rằng bản thân mình đã phát hiện ra loại năng lượng này, thậm chí ngươi còn bị người thay đổi ký ức, mà trong đầu ngươi cũng đã bị bỏ thêm vào một ít gì đó!"

"Không, không phải như thế, là ta tự mình phát hiện, hết thảy đều là phát hiện của chính ta, ta là thiên tài, ta thật sự là thiên tài, ta là quốc vương, ta đã thành lập nên Hắc Ám Đế Quốc..." Trên mặt bạch bào nam tử đột nhiên xuất hiện vẻ thống khổ, hắn ta bỗng dùng hai tay ôm đầu, túm tóc, giọng nói đột nhiên cao lên, "Không, nhất định là ta tự phát hiện, ta là thiên tài, ta chính là thiên tài, ta là quốc vương, thế giới này vốn dành riêng cho ta, ta chính là thế giới này, ha ha ha ha, ta là thiên tài, ta là quốc vương, ha ha ha ha..."

Bạch bào nam tử rơi vào trạng thái có chút điên cuồng, dường như thoáng cái tinh thần đã thác loạn, hắn ta ở đó cười như điên.

Hạ Chí lạnh lùng nhìn bạch bào nam tử, im lặng chừng một phút đồng hồ, mà bạch bào nam tử cũng cười ha hả suốt một phút đồng hồ, căn bản không hề có ý dừng lại.

"Ngu ngốc không có chút tác dụng nào." Hạ Chí lạnh lùng phun ra mấy chữ này, sau đó một tay bắt hư không, tiếng cười ha hả của bạch bào nam tử đột nhiên đình chỉ, đồng thời một tia sáng màu đen bắn ra từ trong thân thể hắn ta, sau đó rơi vào lòng bàn tay Hạ Chí, thình lình lại là một hạt châu màu đen.

Đột nhiên bạch bào nam tử ngã xuống trên mặt đất, thoạt nhìn không rõ sống chết, mà Hạ Chí cũng không tiếp tục quan tâm tới bạch bào nam tử, một mở ra trong hư không, nắm chặt, lại mở, liên tục vài lần, sau đó khi hắn lại mở hai tay ra, trong tay lại có thêm một hạt châu màu đen.

Hai tay Hạ Chí hợp lại, xoa nắn hai cái sau đó buông ra, trong tay chỉ còn lại một hạt châu màu đen, chỉ có điều rõ ràng hạt châu này lớn hơn trước đó một chút.

"Rốt cuộc đây là thứ gì?" Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên, sau đó, một nữ cảnh sát mỹ lệ vóc người bốc lửa vô cùng xuất hiện, chính là Hạ Mạt.

"Lần trước ngươi đã ăn." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, hiển nhiên hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn vì sự xuất hiện của Hạ Mạt.

"Loại năng lượng ngươi đưa ta lần trước vô sắc vô vị, người thường vốn không thể nhìn thấy, không giống với cái này." Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên nàng hơi bất mãn với câu trả lời của Hạ Chí.

Hạ Chí gật đầu: "Quả thật nó không giống nhau hoàn toàn, nói đúng ra, đây càng giống một loại dược hoàn do loại năng lượng kia tạo thành, trung tâm viên dược hoàn này vẫn là loại năng lượng đặc thù kia, nhưng lại nhiều thêm một vài thứ khác, một vài thứ có thể khống chế nhân loại."

"Rốt cuộc loại năng lượng này từ đâu tới? Vì sao gần đây lại xuất hiện nhiều người có được loại năng lượng này như vậy?" Trong giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt nhiều thêm một chút khó hiểu.

"Ừm, chuyện này tạm thời ta cũng chưa rõ, ta chỉ biết trong thành phố Thanh Cảng đã không còn người như thế." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, đột nhiên đưa tay phải ra, mở lòng bàn tay ra, "Muốn ăn không?"

Thoạt nhìn lòng bàn tay Hạ Chí rỗng tuếch, nhưng Hạ Mạt lại nhanh chóng vươn hai ngón tay ngọc ra, kẹp thứ gì đó từ trong lòng bàn tay hắn lên, sau đó đưa vào trong miệng.

"Cái này không cho ngươi, sợ ngươi ăn lung tung." Hạ Chí mở tay trái ra, rõ ràng hạt châu màu đen đã nhỏ đi rất nhiều, "Hiện tại ngươi ăn no rồi, từ từ tiêu hóa, ta cũng phải đi ăn tối."

Hạ Chí nói xong câu đó lại đột nhiên biến mất, mà gần như đồng thời, Hạ Mạt cũng biến mất khỏi cung điện trong lòng đất. Mấy phút đồng hồ sau, trong cung điện xuất hiện một đám nữ nhân mặc trang phục cổ trang, mà ánh mắt các nàng đều có vẻ rất mờ mịt.

"Đây là nơi nào?"

"Vì sao ta lại ở đây?"

"Ta, ta là ai?"

"Ta, ta phải về nhà..."

...

Nửa giờ sau, khi Trương Long của tổ trọng án cục công an thành phố suất lĩnh một đội cảnh sát tới cung điện dưới lòng đất, quả thực có chút khó tin vào hai mắt mình, hiện tại là thời đại nào rồi, rõ ràng còn có người muốn làm hoàng đế?

Một nam nhân, mười mấy nữ nhân, nữ nhân ăn mặc trang điểm giống với đám phi tử trong hoàng cung, nam nhân tuy không mặc long bào, nhưng sau khi hắn ta tỉnh lại, lại luôn miệng nói hắn ta là quốc vương.

Không bao lâu sau, nam nhân này gần như đã bị cảnh sát kết luận tinh thần hỗn loạn, mà những nữ nhân kia cũng nhanh chóng bị tra rõ thân phận, đều là người mất tích, người mất tích lâu nhất đã có ba năm ròng, ngắn nhất thì mới ba tháng, có người bản địa thành phố Thanh Cảng, cũng du khách từ tỉnh khác tới thành phố Thanh Cảng, có thành phần tri thức trong công ty, có bà chủ gia đình, cũng có học sinh, nhưng các nàng lại không thể nhớ rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian mất tích này.

Một số cảnh sát âm thầm cảm khái, đây cũng là chuyện tốt, những nữ nhân này có thể quên đi tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi, chí ít cũng khiến bản thân không phải nhớ tới những chuyện khó chịu, mà rất nhiều điểm đáng ngờ trong chuyện này cũng chỉ có thể để cảnh sát chậm rãi điều tra. Dù thế nào đi nữa, có thể cứu những nữ nhân này ra đã là chuyện may mắn.

Bình Luận (0)
Comment