Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 443 - Chương 442: Món Trung Quốc Ngươi Muốn Đã Đến (2)

Chưa xác định
Chương 442: Món Trung Quốc ngươi muốn đã đến (2)

Bởi vì Hạ Mạt không nhúng tay vào vụ án này, cho nên không một người nào liên hệ chuyện này với Hạ Chí. Trong lúc đám cảnh sát đang bận rộn, Hạ Chí lại đi ăn tối với Thu Đồng.

Trong nhà hàng Tây lãng mạn, rượu vang, cơm Tây, ánh đèn, mỹ nhân như ngọc, tiếc nuối duy nhất là bên cạnh đại mỹ nhân còn có một tiểu mỹ nhân.

"Ba ba, thật ra ta không thích ăn cơm Tây!" Tiểu mỹ nhân Charlotte xếp bằng trên ghế, bĩu môi, dáng vẻ hơi không vui.

"Đồng Đồng thích là được." Hiển nhiên Hạ Chí không chút để ý tới ý kiến của Charlotte.

"Ba ba, ngươi như vậy là trọng sắc khinh nữ, ngươi như vậy là không đúng!" Charlotte nhấc tay kháng nghị, "Ta muốn ăn món Trung Quốc!"

"Phục vụ, phiền ngươi tới đây một chút." Hạ Chí vẫy vẫy tay với phục vụ xinh đẹp cách đó không xa.

"Chào ngài, tiên sinh, ngài cần gì sao?" Phục vụ nhanh chóng đi tới.

"Chỗ các ngươi có cơm không?" Hạ Chí mở miệng hỏi.

Phục vụ ngẩn ngơ, nhưng vẫn gật đầu: "Có."

Cũng không phải tất cả nhà hàng Tây đều có cơm, nhưng ở đây thật sự có cơm.

Rất nhanh phục vụ đã đưa tới một bát cơm tẻ, Hạ Chí nhận lấy cơm, sau đó đặt tới trước mặt Charlotte, nở nụ cười xán lạn: "Nữ nhi ngoan, món Trung Quốc ngươi muốn đã đến."

Charlotte lập tức cảm thấy bi phẫn, quá bắt nạt người, cái gọi là món ăn Trung Quốc lại chính là một chén cơm!

"Này, sao ngươi cứ luôn bắt nạt Charlotte vậy?" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí.

"Đồng Đồng, ta chỉ đang tận lực thỏa mãn yêu cầu của nàng." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.

"Nói chung ngươi không thể bắt nạt Charlotte!" Thu Đồng tức giận nói.

Quay đầu nhìn về phía Charlotte, giọng điệu của Thu Đồng lập tức nhu hòa: "Charlotte, ngươi xem chúng ta đã đến nhà hàng Tây rồi, hay đêm nay ăn cơm Tây đi, lần sau chúng ta lại đi ăn món Trung Quốc."

"Đồng Đồng tỷ tỷ, vẫn là tỷ tốt với ta nhất." Đôi mắt to xinh đẹp của Charlotte vụt sáng, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng nhìn kỹ lại khiến người cảm thấy quỷ tinh linh, sau đó nàng dang hai tay, "Đồng Đồng tỷ tỷ, đến, chúng ta ôm một cái."

Charlotte nhào tới trên người Thu Đồng, ôm lấy Thu Đồng, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình, nàng nhìn Hạ Chí, ngọt ngào hỏi: "Ba ba, ngươi ước ao không?"

"Ước ao." Hạ Chí rất nghiêm túc gật đầu, sau đó lại khẽ vươn tay ôm lấy Charlotte, "Nữ nhi ngoan, chúng ta cũng ôm một cái đi."

"Ai ya, Đồng Đồng tỷ tỷ nhanh cứu ta!" Charlotte lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, "Ba ba lại muốn bắt nạt ta."

"Nữ nhi ngoan, sao ta có thể bắt nạt ngươi được?" Hạ Chí cười xán lạn, "Đến, ăn cơm."

Hạ Chí dùng đũa gắp một đũa cơm tẻ nhét vào trong miệng Charlotte, Charlotte vừa định há mồm kháng nghị, lại bị cơm đút đầy miệng. Nàng vất vả nuốt cơm xuống, trong miệng lại xuất hiện thêm một miếng thịt bò, đợi nàng nuốt thịt bò xong, trong miệng lại có thêm một thìa canh.

"Tiểu hài tử không thể kiêng ăn, biết chưa? Nếu không ngươi mãi mãi cũng không lớn được." Hạ Chí vừa đút cho Charlotte đủ loại món ăn vừa dạy nàng, đáng thương cho Charlotte, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng trực tiếp biến thành khổ qua, nhưng hết lần này tới lần khác thậm chí ngay cả cơ hội kháng nghị nàng cũng không có.

Charlotte dùng ánh mắt cầu trợ giúp nhìn Thu Đồng, nhưng kỳ quái là lần này Thu Đồng lại không nói gì thêm, nàng nhìn Hạ Chí và Charlotte, ánh mắt hơi phiêu hốt, dường như hơi xuất thần.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, mau giúp ta, ba ba đang bắt nạt ta!" Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục Charlotte cũng tìm được cơ hội cầu cứu.

"Đồng Đồng đang bận nghĩ tới ta." Hạ Chí lại cười xán lạn, sau đó thả Charlotte lại chỗ ngồi của nàng.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ thực sự đang nghĩ tới ba ba sao?" Charlotte nhìn Thu Đồng còn đang xuất thần, có chút ngạc nhiên, "Ba ba đang ở ngay đối diện tỷ đây, tỷ cần gì phải nghĩ tới hắn như thế? Tỷ có thể trực tiếp tới hôn hắn mà!"

"Charlotte nói đúng." Hạ Chí lập tức biểu thị tán thành.

"A?" Rốt cục Thu Đồng cũng kịp phản ứng, "Charlotte, ngươi nói cái gì?"

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba nói xấu tỷ, ta vừa nghiêm khắc phê bình ba ba, sau đó ba ba ngoan ngoãn nhận sai." Charlotte nháy mắt nói.

"Đúng không?" Thu Đồng có chút hoài nghi đưa mắt nhìn Hạ Chí, "Hắn sẽ nhận sai?"

"Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ thật hiểu rõ ba ba." Charlotte bày ra vẻ mặt đau khổ, "Thật ra là vừa rồi ba ba bắt nạt ta, hắn bắt nạt tiểu hài tử xinh đẹp đáng yêu như ta, quá không ra gì!"

"Đồng Đồng, ta đang dạy nữ nhi." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt rất vô tội như cũ.

Thu Đồng cảm thấy cạn lời, hai cha con này luôn khiến nàng có cảm giác tương đối quái dị, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng vấn đề là rốt cuộc chỗ nào không thích hợp, nàng lại không biết rõ.

"Được rồi, hai người các ngươi đừng náo loạn nữa, ăn cơm đi." Trong giọng điệu của Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.

"Ta ăn no rồi!" Charlotte bĩu môi, "Ta đi chơi một chút."

Charlotte nhảy xuống ghế, chạy ra bên ngoài nhà hàng Tây, bởi vì vệ sĩ ở ngay cửa nên Thu Đồng cũng không lo lắng.

"Đồng Đồng, bữa cơm thuộc về hai chúng ta rốt cục cũng bắt đầu." Hạ Chí lại bày ra vẻ mặt rất vui vẻ, giơ ly rượu vang lên, "Đến, honey, chúng ta nâng ly chúc mừng trước."

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, nhưng vẫn giơ ly rượu lên, cụng ly với hắn, bầu không khí cũng như thoáng chốc đã trở nên có chút vi diệu.

Đồng thời, trong một biệt thự nào đó, hai người nâng ly trong bóng đêm, nhưng không phải chúc mừng.

"Quân đoàn ba mươi chín đã toàn quân bị diệt, chúng ta hãy tiễn đưa các chiến hữu!" Một người nói với giọng trầm thấp.

Bình Luận (0)
Comment