"Các huynh đệ đi thanh thản!" Một giọng nói khác vang lên, giọng nói khàn khàn, trầm trọng.
Trong bóng tối, hai người chạm cốc, phát ra thanh âm thanh thúy.
"Đế quốc chắc chắn sẽ quật khởi!" Giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa, sau đó hắn ta nâng ly uống một hơi cạn sạch.
"Hắc ám tất thắng!" Giọng nói khàn khàn chậm rãi phun ra bốn chữ này, sau đó cũng uống cạn rượu trong ly.
Hai người cùng để ly xuống, mà giọng nói trầm thấp kia lại vang lên: "Ngươi nên lên đường, ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất để báo tin cho những quân đoàn khác, để bọn hắn tạm thời đình chỉ tất cả hành động. Quan trọng nhất là đừng để bất kỳ người nào có được hắc ám hỏa chủng đến thành phố Thanh Cảng. Hẳn địch nhân của chúng ta có được năng lực cảm tri hắc ám hỏa chủng."
"Vậy còn ngươi?" Giọng nói khàn khàn hỏi: "Ở đây đã không quá an toàn."
"Hẳn địch nhân của chúng ta không cách nào biết được sự hiện hữu của ta, ta sẽ ở lại nơi này tiếp tục quan sát, ta cần phải biết rõ một việc, đó chính là rốt cuộc, địch nhân chân chính của chúng ta là ai?" Giọng nói trầm thấp nói rất thong thả, "Tên địch nhân này cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, ta phải tra rõ tình huống của hắn."
"Vậy ngươi cẩn thận một chút." Giọng nói khàn khàn vươn tay.
"Tất cả vì đế quốc." Hai người nắm tay nhau.
"Tất cả vì đế quốc." Giọng nói khàn khàn lặp lại một chút, sau đó buông tay, xoay người rời đi.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên, chiếu lên khuôn mặt có chút tang thương.
Trong nhà hàng Tây.
Theo bóng đèn nhỏ Charlotte rời đi, rốt cục bữa cơm của Hạ Chí và Thu Đồng cũng có phần lãng mạn.
"Có đôi khi ta thực sự cảm thấy, ngươi và Charlotte không giống cha con, càng như một đôi oan gia." Trong giọng nói của Thu Đồng có một chút kỳ lạ, dường như hơi cảm khái, "Ta vừa nhớ tới mẫu thân ta, mẫu thân ta cũng rất thương ta, chỉ là nàng vẫn luôn không vui, cho nên thật ra, giữa chúng ta cũng chưa từng có việc náo loạn như vừa rồi."
Dừng một chút, Thu Đồng nói bổ sung: "Chí ít, trong trí nhớ của ta cũng không có, thật ra, đột nhiên ta phát hiện, hai người các ngươi thường xuyên náo loạn như vậy cũng rất tốt, thậm chí ta còn hơi ước ao."
"Đồng Đồng, ngươi không cần ước ao, lại càng không cần đố kị, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể lập tức ôm ngươi, sau đó đút cơm cho ngươi ăn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng lại lập tức không nhịn được mà nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, vất vả lắm mới tạo ra chút bầu không khí, lại bị gia hỏa này làm hỏng.
"Thật đúng là không cách nào nói chuyện phiếm với ngươi!" Thu Đồng có chút tức giận.
"Đồng Đồng, thật ra nhiều khi, ta càng thích hành động hơn." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó hắn lại cắt một miếng thịt bò nhỏ, đưa đến bên mép Thu Đồng, "Đến, honey, ăn đi."
"Tự ta ăn!" Sắc mặt Thu Đồng không tự chủ được mà đỏ lên, nàng lại liếc Hạ Chí, tức giận nói.
"Đồng Đồng, ngươi thật không biết lãng mạn chút nào." Hạ Chí lắc đầu, thu tay lại, đưa thịt bò vào trong miệng mình, "Chẳng qua không sao, ta sẽ để ngươi học được cách lãng mạn."
"Ta từng nói ta muốn học lãng mạn bao giờ?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Đồng Đồng, không biết thì học, không vấn đề gì, lại nói tiếp, thứ ngươi phải học cũng khá nhiều." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Tỷ như ngươi phải học ôm trước, ừm, đêm này ta có thể dạy ngươi."
"Ngươi không thể ăn cơm đàng hoàng sao?" Thu Đồng có cảm giác vô lực, gia hỏa này còn nhớ mãi chuyện ôm đây.
"Đồng Đồng, ta đã ăn xong rồi." Hạ Chí trả lời.
Thu Đồng ngẩn ngơ, lại nhìn một cái, thật sự, gia hỏa này thật sự ăn xong rồi, nàng còn không chú ý tới rốt cục hắn đã ăn xong từ lúc nào đâu.
Lại cúi đầu nhìn lại, thịt bò trước mặt nàng còn hơn phân nửa.
"Đồng Đồng, ngươi từ từ ăn, ta đi trước." Đúng lúc này, Hạ Chí lại đứng lên.
"Ngươi… ngươi muốn đi?" Trong lúc nhất thời, thiếu chút nữa Thu Đồng hoài nghi mình nghe lầm, tên hỗn đản này lại có thể không đợi nàng ăn xong đã muốn rời đi?
"Đúng vậy, Đồng Đồng, ăn xong rồi đương nhiên phải đi, thời gian rất quý giá, không thể lãng phí." Hạ Chí nói xong câu đó liền xoay người bước nhanh rời đi.
Nhìn Hạ Chí nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, Thu Đồng nhất thời ngẩn người, hôm nay tên hỗn đản này bị gì vậy?
Hắn… hắn lại có thể thật sự rời đi vào lúc này?
"Lưu manh đáng chết, còn nói ta không có chút lãng mạn nào!" Rất nhanh Thu Đồng đã phục hồi tinh thần lại, ở đó nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải tính tình của nàng cũng không tệ, chắc chắn lúc này nàng đã nổi đóa!
Hai người ăn cơm Tây với nhau, nam ăn xong trước sau đó hắn lại có thể đứng dậy đi trước, còn nói gì mà thời gian quý giá. Nếu gặp phải nữ sinh nóng tính, sợ rằng đã trực tiếp cầm lấy dao nhỏ trên bàn đi chém người!
Nếu lúc này Hạ Chí ở trước mặt nàng, sợ rằng Thu Đồng đã có xung động chém người, nhưng lúc này nàng chỉ tàn nhẫn cắt một miếng thịt bò đưa vào trong miệng, tàn nhẫn nhấm nuốt, hệt như đang tàn nhẫn cắn Hạ Chí!
Chỉ là, thịt bò vốn tươi ngon, lúc này lại khiến Thu Đồng có cảm giác đần độn vô vị thể nhai sáp nến.
"Khốn nạn!" Trong lòng Thu Đồng lại mắng Hạ Chí, vốn là bữa cơm tốt đẹp lại bị hắn làm hỏng, vậy mà hắn còn dám nói cái gì mà lãng mạn, hắn biết lãng mạn mới là lạ!
Cho dù Thu Đồng có nguyện ý thừa nhận hay không, nhưng trên thực tế, hiện tại Hạ Chí đã có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, mà bữa cơm vốn nên như buổi hẹn hò này lại đột nhiên gián đoạn với phương thức như vậy, cũng khiến tâm tình Thu Đồng trở nên hỏng bét.
Đặt dĩa xuống, Thu Đồng bưng ly rượu vang lên, nàng cảm thấy mình cần phải uống rượu để thanh tỉnh một chút.