Tinh tang tinh tang...
Đúng lúc này, có tiếng đàn truyền vào trong tai Thu Đồng, tiếng đàn tuyệt vời chảy qua trong lòng Thu Đồng, trong lúc lơ đãng đã khiến phiền não trong lòng nàng như mất đi rất nhiều. Nàng vô thức theo tiếng nhìn lại, sau đó lại ngẩn ngơ.
Trong góc nhà hàng Tây có một cây đàn dương cầm, bên cạnh đàn dương cầm có một nam nhân đang rất chuyên tâm đánh đàn, từ vị trí này, nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của nam nhân, nhưng kỳ thật chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của hắn, nàng đã có thể nhận ra hắn.
Người đang đánh đàn rõ ràng là Hạ Chí vốn đã rời đi, hắn cũng không nhìn về phía bên này, chỉ rất nghiêm túc đánh đàn, đánh ra từng giai điệu tuyệt vời.
Hiến cho Alice.
Bài hát này rất nhiều người đều biết, Thu Đồng cũng rất quen thuộc, từ khúc rất đơn giản nhưng lại hết sức êm tai, giai điệu động lòng người bay tới, không hài lòng trong lòng Thu Đồng sớm đã tan biến sạch sẽ.
"Khốn nạn, luôn thích chơi đủ loại chiêu số!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí, nhưng kỳ thật, nàng cũng không thật sự mắng hắn, lúc này trong lòng nàng lại có cảm giác không cách nào miêu tả bằng lời.
Lãng mạn của hắn luôn không giống với người thường.
Nhưng nàng biết, thật ra đây chính là lãng mạn.
Trong nhà hàng Tây, dường như mọi người đều bị tiếng đàn hấp dẫn, dù rất nhiều người đã từng nghe khúc 《 Hiến cho Alice 》 này nhiều lần, nhưng dường như bọn họ đều cảm thấy tiếng đàn lần này càng thêm động lòng người.
Khi tiếng đàn kết thúc, trong nhà hàng, mỗi người đều đã buông bộ đồ ăn xuống, hoàn toàn yên tĩnh, dường như mỗi người đều đang đắm mình vào trong khúc nhạc, sau đó bọn hắn đều thấy Hạ Chí đứng lên.
"Bài hát này hiến cho Đồng Đồng xinh đẹp của ta." Hạ Chí cười xán lạn.
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, trong tiếng vỗ tay, Hạ Chí cất bước ưu nhã đi về phía Thu Đồng. Thật ra trên cơ bản, những người trong nhà hàng đều quen biết Hạ Chí và Thu Đồng, nhưng trước đó trong lúc ăn cơm, nhà hàng đã đặc biệt căn dặn, cho nên tất cả mọi người đều giữ gìn tố chất tốt đẹp, cũng không tới quấy rầy Hạ Chí và Thu Đồng. Lúc này, bọn hắn đều chân thành dâng lên tiếng vỗ tay của mình.
Hạ Chí đi tới bên cạnh bàn ăn, mà tiếng vỗ tay cũng rất đúng lúc ngừng lại.
"Tiểu thư mỹ lệ, có muốn nhảy cùng ta một bản không?" Hạ Chí hơi khom lưng, làm ra tư thế mời.
"Này, đừng náo loạn." Thu Đồng nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống, "Ta còn đang ăn đây."
"Honey, ngươi không cảm thấy hiện tại chúng ta ít nhất cũng phải ôm một chút sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng lại lập tức cảm thấy vô lực, gia hỏa này thật rất có kiên trì và nghị lực, đến hiện tại, hắn vẫn nhớ mãi không quên chuyện ôm!
Hiện tại, tất cả mọi người trong nhà hàng đều đang nhìn về phía bên này, Thu Đồng không khỏi cảm thấy do dự, nếu nàng thật sự không để ý với tên gia hỏa này, liệu có phải hơi quá đáng rồi không?
Nhưng nếu nàng làm theo yêu cầu của hắn, đây không phải là khiến mưu đồ của hắn được như ý sao?
"Ngươi cố ý đúng không?" Cuối cùng Thu Đồng vẫn đứng lên, nhỏ giọng, giọng nói hơi buồn bực, nàng cũng không muốn gia hỏa này bị mất mặt ngay trước ánh mắt của nhiều người như vậy, nhưng nàng cũng cảm thấy gia hỏa này đang ép buộc nàng.
"Đúng vậy, Đồng Đồng." Hạ Chí gật đầu, "Đúng là ta cố ý."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, cắn răng, sao người này lại có thể lẽ thẳng khí hùng như vậy?
"Này, ta nói rõ với ngươi, chỉ ôm một chút, thời gian không được quá ba giây, còn có, ta làm vậy chỉ vì không muốn để ngươi mất mặt, chỉ có một lần này, lần sau ngươi không được lấy cớ như vậy nữa!" Trong lòng Thu Đồng giãy giụa một hồi, thật ra nàng cũng hiểu rõ, lấy tất cả những chuyện Hạ Chí đã làm trong mấy ngày nay, hắn hoàn toàn xứng đáng có được một cái ôm của nàng, mà thật ra nàng cũng không quá chống cự chuyện này, chỉ là nàng thật rất không thích phương thức như vậy, lại càng không thích hành động ngay trước mặt mọi người.
"Đương nhiên, lần sau ta sẽ không dùng cớ này nữa, lần sau ngươi nên hôn ta." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy xán lạn, sau đó hắn liền dang hai tay ra.
Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí, nhưng một giây sau, dường như ánh mắt nàng đã trở nên nhu hòa.
Nhìn Hạ Chí, Thu Đồng như có một chớp mắt xuất thần, nhưng rất nhanh nàng đã dùng giọng êm ái nói: "Cảm ơn tất cả những chuyện ngươi đã làm vì ta suốt mấy ngày nay."
Trong lúc nói chuyện, rốt cục Thu Đồng cũng chậm rãi ôm Hạ Chí.
"Honey, không cần cảm ơn, chúng ta chỉ ôm vì chúc mừng mà thôi." Hạ Chí tươi cười xán lạn, hai tay hợp lại, rốt cục hai người cũng ôm nhau chân chính.
Thật ra đây chỉ là một cái ôm rất đơn giản, rất nhiều bạn bè bình thường cũng có thể ôm như vậy, nhưng đối với Hạ Chí và Thu Đồng, cái ôm này lại như có ý nghĩa đặc biệt, mà một chớp mắt này, hình ảnh cũng như dừng lại, cái ôm cũng biến thành vĩnh hằng.
Không, không phải dường như.
Hình ảnh thực sự ngừng lại.
"Ba ba, ta có thể khiến ngươi được ôm Đồng Đồng tỷ tỷ lâu hơn một chút." Giọng nói thanh thúy của Charlotte vang lên, mà giờ khắc này, ngoại trừ Hạ Chí, không ai có thể nghe được giọng nói của nàng.
"Ngươi có biết ngươi làm như vậy là phá hỏng bầu không khí?" Hạ Chí trừng Charlotte.
"A, ngươi bận trước, ta đi đây!" Charlotte lập tức chạy mất, mà hình ảnh bị ngưng lại cũng lập tức khôi phục bình thường, lại một giây sau, mềm mại trong ngực Hạ Chí đã biến mất, Thu Đồng đã rời khỏi ngực hắn.
"Ta tới nhà vệ sinh." Khuôn mặt Thu Đồng đỏ bừng, có vẻ hơi hốt hoảng rời đi.
Mà đồng thời, bên ngoài nhà hàng Tây, ở một nơi cách đó mấy trăm mét, Charlotte bày ra gương mặt thiên chân vô tà nhìn một nữ nhân vừa xuất hiện trước mặt nàng: "Đại thẩm, hình như ngươi cản đường ta rồi!"