Đại thẩm?
Gương mặt có thể tính là xinh đẹp của nữ nhân vừa xuất hiện trước mặt Charlotte co quắp một cái, nhưng ngay lúc đó, nàng ta đã khôi phục vẻ mặt ôn nhu. Nữ nhân này rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn, mà tướng mạo của nàng ta mặc dù không tính là rất xinh đẹp, nhưng cũng có chút ngọt, còn khiến người ta cảm thấy hết sức ôn nhu.
"Tiểu muội muội, một mình muội ra ngoài sao?" Giọng của nữ nhân cũng rất ôn nhu, "Ta thấy muội chạy một mình trên đường, như vậy rất không an toàn, phụ mẫu muội đâu? Có phải muội không tìm được bọn họ rồi không?"
"Cha ta đang tán gái, hắn muốn tìm mụ mụ mới cho ta." Charlotte cười hì hì, "Cho nên ta phải làm một nữ nhi ngoan, không thể quấy rầy ba ba được."
"Vậy cha muội đang ở đâu? Có cần ta dẫn muội đi tìm hắn không?" Nữ nhân có vẻ hơi bận tâm, "Muội xem muội mới chỉ chừng ấy tuổi, đi một mình rất không an toàn, hiện tại có rất nhiều người lừa bán tiểu hài tử, đặc biệt là tiểu nữ hài xinh đẹp như muội lại càng dễ bị người ôm đi. Đúng rồi, tiểu muội muội, muội bao nhiêu tuổi rồi?"
"Đại thẩm, ta ba tuổi rồi, còn thẩm?" Vẻ mặt Charlotte tràn đầy nhu thuận, chỉ có điều câu đại thẩm của nàng lại khiến nữ nhân cảm thấy sắp phát điên, sao nàng ta có thể thành đại thẩm?
"Tiểu muội muội, tỷ tỷ cũng chỉ mới hai mươi ba thôi." Trên gương mặt nữ tử lộ ra nụ cười điềm mỹ.
"Oa, đại thẩm đã hai mươi ba tuổi rồi sao, vậy thẩm còn lớn tuổi hơn cả cha ta đây. Ừm, hình như ta không nên gọi thẩm là đại thẩm, hẳn ta phải gọi ngươi là đại mụ (bác gái) mới đúng." Charlotte bày ra vẻ trẻ ngoan biết sai liền sửa, sau đó nàng lập tức đổi giọng, "Chào đại mụ, cha ta đang tán gái trong nhà hàng Tây, ta tự bỏ ra ngoài chơi, không cần đi tìm hắn."
Đại mụ?
Nữ tử điềm mỹ thầm cắn răng, trong đầu nàng ta không khỏi nhớ tới mấy bà bác không ngừng uốn mông uốn eo lắc lư trên quảng trường, mà nghĩ tới chính nàng ta cũng tới uốn éo với những người đó, hình ảnh kia...
Hình ảnh thực sự quá đẹp, khiến nữ tử điềm mỹ không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp, vì thế nàng ta tranh thủ thời gian dời đi trọng tâm câu chuyện: "Tiểu muội muội, muội tên gì?"
"À, ta là Charlotte xinh đẹp nhất đáng yêu nhất." Charlotte chớp chớp mắt, "Đại mụ, còn ngươi?"
Nữ tử điềm mỹ lại không tự chủ được mà cắn răng, tiểu hài chết tiệt này còn muốn gọi nàng ta là đại mụ, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ đáng yêu như vậy, khiến nàng ta muốn nổi nóng cũng không mượn được cớ!
A, không đúng!
Charlotte?
Nữ tử điềm mỹ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hình như nàng ta đã từng nghe tới cái tên này, phải biết rằng, có lẽ ở nước ngoài, cái tên Charlotte rất phổ biến, nhưng ở nơi này nó cũng không thường gặp như vậy.
"Là nàng!" Nữ tử điềm mỹ đột nhiên nghĩ ra, trong lòng không tự chủ được mà hưng phấn một trận, trước đây nàng ta còn cảm thấy tiểu cô nương này có chút quen mắt đây, thì ra là Charlotte kia!
Đè nén kích động trong lòng, nữ tử điềm mỹ cúi người, dùng giọng nói ôn nhu dị thường nói: "Charlotte, ta biết có một nơi chơi rất vui, ta dẫn muội tới đó chơi có được không?"
"Được!" Charlotte lập tức đồng ý, "Đại mụ, nhanh dẫn ta đi chơi đi!"
Lần này, nữ tử điềm mỹ cảm thấy tiếng đại mụ này cũng rất dễ nghe, phát tài rồi, lần này thật sự phát tài rồi, tiểu hài tử tới từ nước ngoài vẫn luôn dễ bị lừa như thế!
"Lại có chuyện thú vị rồi." Charlotte ở đó vui vẻ hoan hô, khiến nữ tử điềm mỹ càng vui vẻ hơn, đêm nay thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn!
Trong nhà hàng Tây, trong toilet nữ.
Thu Đồng dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lại nhìn vào gương, nàng nhìn thấy khuôn mặt trong gương đỏ hồng, mà hình ảnh này cũng giống với cảm giác của nàng, bởi vì nàng cảm thấy khuôn mặt của mình đang nóng bừng lên, mà đây cũng là nguyên nhân nàng phải vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Chỉ một cái ôm đơn giản nhưng đối với nàng, nó lại có ảnh hưởng ngoài ý liệu. Tuy trước đó nàng và Hạ Chí đã từng nắm tay, nhưng lúc đó dường như nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, mà trước đó khi nàng khiêu vũ với Hạ Chí, thật ra hai người cũng từng tiếp xúc thân thể, nhưng nàng cũng không có cảm giác quá đặc biệt. Thế nhưng vừa rồi, chỉ là một cái ôm đơn giản lại khiến nàng cảm thấy như chạm điện!
Có lẽ nguyên nhân chân chính là lần này, là nàng chủ động ôm Hạ Chí.
"Thu Đồng à Thu Đồng, ngươi làm sao vậy? Chỉ là ôm một chút mà thôi, thật ra cũng không có gì, ở nước ngoài người xa lạ còn có thể ôm nhau đây." Thu Đồng thì thào nói nhỏ, nhưng đối với nàng, lời này không dùng được. Du học ở nước ngoài vài năm, thậm chí nàng còn chưa từng ôm lấy nữ đồng học.
Xét đến cùng, người khác là người khác, mà nàng là nàng, đối với người khác hẳn đây là chuyện rất bình thường, nhưng đối với nàng, đây lại là chuyện rất đặc biệt.
Tiếng bước chân không nhẹ không nặng truyền đến từ phía sau, khiến nỗi lòng nhộn nhạo của Thu Đồng thoáng bình tĩnh một chút, mà từ trong gương, nàng nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp mặc váy dài màu đen.
Thật ra, trong toilet của nhà hàng Tây gặp phải một nữ nhân như vậy là rất bình thường, thế nhưng một giây sau, sắc mặt Thu Đồng liền biến đổi, nàng nhìn thấy một khẩu súng, một khẩu súng nhắm thẳng vào sau gáy nàng, mà người chĩa súng vào nàng lại chính là thiếu phụ xinh đẹp mặc váy đen kia!
"Thu Đồng tiểu thư, ta tin tưởng ngươi đã thấy được súng trong tay ta." Giọng nói có chút dịu dàng đáng yêu truyền đến từ phía sau, là phát ra từ trong miệng thiếu phụ váy đen, "Yên tâm, ta không muốn giết ngươi, chỉ có điều ngươi phải theo ta rời khỏi nơi này, đương nhiên, là lặng lẽ rời đi."