"Ngươi là ai?" Thu Đồng nhanh chóng tỉnh táo lại, mấy ngày nay, nàng đã gặp phải rất nhiều chuyện giống như lần này, vì thế lúc này, nàng cũng không đặc biệt sợ hãi, điều duy nhất khiến nàng cảm thấy hơi bất an là tuy Hạ Chí cũng đang ở trong nhà hàng Tây này, nhưng hắn cũng không biết chuyện đang xảy ra ở đây.
"Thu Đồng tiểu thư, không cần hỏi ta là ai, chỉ là chủ của ta muốn gặp ngươi một lần." Thiếu phụ váy đen thản nhiên nói: "Ngươi không cần sợ hãi, bởi vì ngươi cũng không đắc tội với chúng ta, là bạn trai ngươi quá cao điệu."
"Hắn đắc tội với rất nhiều người, rốt cuộc ông chủ của ngươi là người nào?" Thu Đồng chậm rãi xoay người, đối diện thẳng với họng súng đen ngòm, mặc dù trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương, nhưng lúc này nàng vẫn hết sức bình tĩnh.
Thu Đồng rất rõ ràng, nàng không phải Hạ Chí, nàng không có năng lực tránh đạn, cho nên chuyện nàng có thể làm lúc này chính là kéo dài thời gian. Mặc dù Hạ Chí không ở đây, nhưng mấy ngày nay, Hạ Chí vẫn khiến nàng cảm thấy hắn không gì không biết.
Hơn nữa, nếu nàng ở trong toilet quá lâu không quay về, hẳn Hạ Chí sẽ hoài nghi… Nói ngắn lại, kéo dài thời gian chính là sách lược tốt nhất của nàng hiện tại.
"Thu Đồng tiểu thư, tuy ta biết ngươi đang kéo dài thời gian, nhưng ta cũng không ngại nói cho ngươi biết." Thiếu phụ váy đen cười lạnh một tiếng, "Bạn trai ngươi đã biết được quá nhiều chuyện, chính như hắn đã nói, quả thật có một ít người rất thích thiết lập một số trận đánh cược tương đối đặc biệt."
Dừng một chút, thiếu phụ váy đen tiếp tục nói: "Hiện tại đánh cuộc mới bắt đầu, mà trận đánh cược này là về ngươi! Thu Đồng tiểu thư, ngươi biết không? Nữ nhân như ngươi sẽ khiến vô số nam nhân muốn biến ngươi thành chim hoàng yến nuôi trong nhà. Mà bây giờ, vấn đề duy nhất chính là rốt cục ngươi sẽ trở thành chim hoàng yến của người nào đây?"
Khuôn mặt Thu Đồng trong trẻo lạnh lùng, nàng đã hiểu rõ, chính đám người lấy trận đấu bóng rổ trước đó ra đánh cược kia muốn xuống tay với nàng. Hiển nhiên, lời uy hiếp công khai của Hạ Chí trước đó đã chọc giận những người này.
"Tốt rồi, chúng ta cần phải đi." Thiếu phụ váy đen vẩy vẩy súng, "Ngươi đi phía trước, ta sẽ nói cho ngươi biết nên đi như thế nào. Thời gian của chúng ta cũng không nhiều lắm, bởi vì không chỉ có ông chủ của ta muốn trở thành người thắng, mỗi người tham dự trận đánh cược này đều hy vọng có thể trở thành người sở hữu ngươi."
Thu Đồng nhẹ cắn răng, nhưng cũng không nói gì thêm, nàng xoay người, sau đó chậm rãi đi ra cửa. Mà khi nàng đi ra khỏi toilet nữ, nàng không khỏi ngẩn ngơ, bởi vì nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
"Đồng Đồng, ngươi nên ra ngoài chậm một chút, như vậy ta cũng có thể đi vào." Hạ Chí đứng ở nơi đó, vẻ mặt tiếc nuối, "Ta lớn như vậy nhưng chưa từng vào nhà vệ sinh nữ bao giờ đâu."
"Lưu manh!" Thu Đồng có chút dở khóc dở cười, trợn mắt liếc Hạ Chí, nàng không tin Hạ Chí không nhìn thấy sau lưng nàng đang có một nữ nhân cầm súng chĩa thẳng vào nàng, mà vào thời điểm này, vậy mà hắn còn có tâm tư đùa giỡn!
"Hạ Chí, không muốn Thu Đồng chết thì lập tức tránh ra!" Lúc này, sắc mặt thiếu phụ váy đen có vẻ hơi khó coi, "Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi có lợi hại hơn cũng không hể ngăn cản được... A!"
Thiếu phụ váy đen còn chưa dứt lời đã hừ một tiếng đau đớn, cả người đột nhiên bay lên, bay thẳng vào toilet, nhưng nàng ta cũng không bay vào toilet nữ mà bay vào toilet nam bên cạnh, thân thể nàng ta trực tiếp rơi vào một bệ toilet, đồng thời hôn mê. Mà không ngờ cửa phòng toilet kia lại có thể dần khép lại...
"Ừm, chắc chắn nữ nhân này thường xuyên vào nhà vệ sinh nam." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó cười xán lạn với Thu Đồng, "Đồng Đồng, ngươi ngàn vạn lần chớ học nàng ta."
Thu Đồng không nhịn được lại trợn mắt liếc Hạ Chí: "Phải làm sao bây giờ? Có cần báo cảnh sát không?"
"Đồng Đồng, chúng ta về chỗ ngồi trước." Hạ Chí nói rất chân thành: "Ngươi còn chưa ăn xong đâu."
"Thế nhưng..." Thu Đồng ngẩn ngơ, "Cứ mặc kệ như vậy sao?"
"Đồng Đồng, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của chúng ta." Hạ Chí mỉm cười, "Chờ ta ăn với ngươi xong lại đi xử lý."
Thu Đồng chần chờ một chút, rốt cục cũng quyết định không quản nhiều như vậy nữa, việc này nàng cũng không biết nên quản như thế nào, vẫn cứ để Hạ Chí xử lý thì hơn. Về phần rốt cuộc hắn sẽ xử lý thế nào, nàng cũng lười quan tâm, dù sao thì hắn cũng rất thân thiết với Hạ Mạt của cục cảnh sát.
Trở lại chỗ ngồi, Thu Đồng còn có chút tâm thần bất định, tùy tiện ăn thêm vài miếng, sau đó nàng buông bộ đồ ăn xuống: "Ta ăn no rồi, hay là chúng ta trở về thôi."
"Được, ta đưa ngươi về nhà trước." Hạ Chí gật đầu, nhanh chóng trả tiền, sau đó theo Thu Đồng đi ra khỏi quán ăn.
Hai vệ sĩ vội vã đi lên, Thu Đồng liếc nhìn bốn phía, sau đó mở miệng hỏi: "Charlotte đâu?"
Nghe được câu hỏi này, hai vệ sĩ lập tức ngẩn ngơ, nhìn nhau, hai bên đều thấy được không ổn từ trong mắt đối phương, sau đó một vệ sĩ trong số đó mở miệng hỏi: "Thu Đồng tiểu thư, không phải Charlotte tiểu thư đang ở cùng các ngươi sao?"
Sắc mặt Thu Đồng lập tức biến đổi, không thấy Charlotte đâu nữa?
Vừa xuất hiện ý nghĩ này, điện thoại của Thu Đồng đã đổ chuông, mà việc này cũng khiến Thu Đồng càng thêm bất an, nàng vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhận điện thoại.