"Biểu tỷ, là… là ta, ta là Tôn Mai." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một nữ hài tử, còn đối với Thu Đồng, giọng nói này đã không còn xa lạ gì nữa.
"Tôn Mai?" Thu Đồng vô thức nhìn màn hình điện thoại lại lần nữa, phát hiện đúng là số điện thoại của Tôn Mai thật, vừa rồi nàng còn chưa nhìn kỹ đã lập tức nhận điện thoại.
Thoáng trấn định một chút, Thu Đồng lại hỏi tiếp: "Tôn Mai, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Biểu tỷ, tỷ… tỷ có thể tới bệnh viện một chuyến không? Phụ thân ta… phụ thân ta muốn gặp tỷ lần cuối..." Giọng nói của Tôn Mai có chút nghẹn ngào, "Hắn… có thể hắn không thể sống quá đêm nay..."
"Chuyện gì xảy ra? Giải phẫu không thành công sao?" Thu Đồng hơi nhíu mày, mở miệng hỏi.
"Không phải, phụ thân ta… phụ thân ta không chịu làm giải phẫu, dù sao thì hiện tại… hiện tại hắn… hắn thực sự không xong, hắn nói… nói muốn gặp tỷ." Tôn Mai khóc thút thít, "Biểu tỷ, ta biết ta không thể yêu cầu tỷ nhất định phải qua đây, thế nhưng tỷ có thể giúp ta một lần không? Để phụ thân ta có thể ra đi an tâm một chút không? Ta..."
Tôn Mai không thể nói tiếp, bởi vì rốt cục nàng cũng không nhịn được mà khóc lớn lên.
"Được rồi, ta lập tức tới." Thu Đồng đồng ý.
Cúp điện thoại, Thu Đồng lại lập tức gọi điện thoại, lần này nàng gọi cho Charlotte, hiển nhiên, hiện tại nàng càng lo lắng cho an toàn của Charlotte hơn.
Điện thoại lại có thể lập tức kết nối, giọng nói của Charlotte cũng lập tức truyền tới: "Đồng Đồng tỷ tỷ, ta đang đi chơi bên ngoài, đợi lát nữa ta sẽ về nhà, tỷ và ba ba chứ từ từ hẹn hò đi."
"Charlotte, ngươi ở đâu? Mau nói cho ta biết, ta để cha ngươi đi đón ngươi." Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm.
"À, Đồng Đồng tỷ tỷ, ta sẽ gọi điện thoại cho ba ba." Charlotte lập tức nói.
"Tốt lắm, nói chung ta sẽ để cha ngươi lập tức đi đón ngươi." Thu Đồng lại yên lòng trở lại, nàng cúp điện thoại xong lại nói với Hạ Chí: "Ngươi nhanh đi đón Charlotte trở về, ta phải tới bệnh viện một chuyến, Tôn Mai gọi điện thoại tới, nói phụ thân nàng sắp chết, trước khi chết hắn ta muốn gặp ta một lần. Ta nghĩ hay là tới đó một chút, coi như giúp Tôn Mai đi."
"Ừm, được, Đồng Đồng, đợi lát nữa ta lại tới bệnh viện đón ngươi về nhà." Lần này Hạ Chí đồng ý rất sảng khoái.
Rất nhanh Thu Đồng đã tới bệnh viện dưới sự hộ tống của đám vệ sĩ, mà Hạ Chí thì xoay người đi về một phương hướng khác.
Mà giờ khắc này, Charlotte đang ngồi trong một chiếc xe, xe đã ngừng ở một nơi rất vắng vẻ, nói cho đúng, hẳn là trong một kho hàng, cổng lớn của kho hàng đã bị đóng lại, mà trong kho hàng ngoại trừ Charlotte còn có hai người, một là nữ tử điềm mỹ trước đo, mà người còn lại lại là một nam nhân.
"Đã kêu ngươi phải lướt internet nhiều hơn, bây giờ ngươi cũng biết rồi chứ? Ngươi cũng biết tiểu nha đầu kia đáng giá tới cỡ nào rồi chứ?" Lúc này, nữ tử điềm mỹ tuyệt không điềm mỹ nữa, giọng nói cũng không còn ôn nhu, chỉ là có vẻ rất hưng phấn, "Chỉ cần chúng ta hoàn thành đơn này là có thể phát tài!"
"Thế nhưng trên web nói, Hạ Chí kia rất khó dây vào, lại nói, chúng ta vẫn luôn quen lừa bán tiểu hài tử, hiện tại đột nhiên đổi thành bắt cóc, liệu có thể có vấn đề gì không?" Nam nhân đã có chút do dự.
"Có thể có vấn đề gì? Cẩn thận một chút là được, bán tiểu hài có tiền đồ gì? Bán một người có thể kiếm được mấy vạn đã không tệ, chúng ta bán mười mấy người cũng không thể kiếm được một trăm vạn. Ở Thanh Cảng này, ngay cả một căn nhà chúng ta cũng không mua nổi!" Trong giọng nói của nữ tử điềm mỹ chứa đầy bất mãn, "Ngươi có thể có chút tiền đồ không? Ngươi không muốn kiếm mấy trăm hơn ngàn vạn sao?"
"Mấy trăm?" Nam nhân nhìn thoáng qua Charlotte bên cạnh, "Này… tiểu nha đầu này không đáng nhiều tiền như vậy chứ?"
"Ngươi thật ngu xuẩn, sao tiểu nha đầu này chỉ có giá mấy trăm vạn được?" Nữ nhân hung ác trợn mắt nhìn nam nhân, "Tiểu nha đầu kia xinh đẹp đáng yêu như vậy, dáng vẻ khiến người thương tiếc, Hạ Chí lại rất có tiền, chí ít cũng phải hơn ngàn vạn, không, ta vốn muốn một ức. Lúc bàn giá cả với bọn hắn, ít nhất cũng phải hét lên năm ngàn vạn. Làm xong mối này, chúng ta có thể về hưu..."
Tiếng hai người nói chuyện rất lớn, cũng không cố ý tránh né Charlotte, một mặt, hiển nhiên bọn hắn cảm thấy Charlotte còn nhỏ, tiểu hài ba tuổi, nghe thấy cũng không vấn đề gì, về mặt khác, hiển nhiên bọn hắn cảm thấy Charlotte vốn không cách nào chạy trốn, cho nên bọn hắn không hề để tâm.
"Các ngươi muốn bắt cóc ta sao?" Giọng nói thanh thúy truyền đến.
Hai người giật mình, cùng quay đầu, sau đó bọn hắn phát hiện không biết từ lúc nào Charlotte đã xuống xe, đứng ở cách đó không xa, dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn hai người.
"Tiểu muội muội đừng sợ, chúng ta chỉ muốn tìm cha muội mượn chút tiền, chúng ta sẽ không thương tổn tới muội." Nữ tử điềm mỹ lập tức lộ ra nụ cười điềm mỹ, vẻ mặt ôn nhu.
"Thế nhưng ta sẽ làm tổn thương các ngươi." Charlotte chớp chớp mắt.
"A?" Nữ nhân cho rằng mình nghe lầm.
"Tiểu nha đầu, ngươi nói muốn tổn thương chúng ta?" Nam nhân kia càng cảm thấy buồn cười hơn, một tiểu nữ hài ba tuổi lại có thể nói muốn thương tổn bọn hắn?
"Không sai, hai tên đần độn các ngươi, ai kêu các ngươi đột nhiên muốn bắt cóc của ta?" Đột nhiên Charlotte bất mãn nói, "Rõ ràng các ngươi đám buôn người, không thể làm việc buôn người cho tốt sao? Ta đã bị bắt cóc rất nhiều lần rồi, thế mà các ngươi còn bắt cóc ta, ta đã chơi chán trò bắt cóc này. Lúc đầu ta muốn chơi trò bị lừa bán, kết quả các ngươi lại muốn bắt cóc!"