Charlotte càng nói càng tức giận, mà đám buôn người nghe được lại ngẩn người, này… những lời này hoàn toàn không giống một tiểu nữ hài ba tuổi có thể nói!
"Hai tên đần độn các ngươi chơi không vui gì, ta không chơi với các ngươi nữa, hiện tại ta muốn đánh các ngươi!" Charlotte thở phì phò nói xong câu này, thế giới liền bất động.
Charlotte lại chạy tới trong xe lục soát một trận, tìm ra một chiếc cờ lê từ trong hộp công cụ, sau đó nàng trở lại bên cạnh cặp nam nữ kia, đầu tiên là dùng cờ lê gõ mạnh một hồi trên chân bọn hắn, sau đó lại bắt đầu gõ trên bàn chân của bọn hắn.
Gõ nửa ngày, Charlotte lại không nhịn được oán trách: "Ta thực sự cần một vũ khí tốt hơn!"
"Ta sẽ chuẩn bị một món vũ khí thích hợp với ngươi." Giọng nói lười biếng truyền đến, "Được rồi, đừng đùa nữa, ta dẫn ngươi tới nơi khác chơi."
"Không phải ngươi đang hẹn hò sao? Đồng Đồng tỷ tỷ lại không chơi với ngươi nữa rồi?" Charlotte ném cờ lê, quay đầu nhìn Hạ Chí mới vừa xuất hiện.
Thời gian không còn đứng yên nữa, nhưng đột nhiên Charlotte lại biến mất khỏi kho hàng, mà hai tên buôn người kia lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Khi bọn hắn gào thảm, đột nhiên kho hàng bị công phá, một đám cảnh sát vọt vào.
Đối với Trương Long của tổ trọng án cục công an thành phố, đêm khuya này thật đúng là đêm may mắn, đầu tiên là tìm được mười mấy nữ nhân mất tích, sau đó lại bắt được hai tên buôn người, sau đó lại có thể từ hai tên buôn người kia biết được tung tích của mười mấy đứa trẻ, đây quả thực là liên tục phá hai đại án, thăng chức tăng lương trong tầm tay.
Khi đám buôn người còn đang ở trong kho hàng, mặt mũi tràn đầy thống khổ kêu thảm thiết, Hạ Chí và Charlotte đã đi tới một rất nơi rất náo nhiệt.
"Oa, ba ba, ngươi không biết dẫn tiểu hài tử tới chỗ như thế này là không đúng sao?" Charlotte có chút hưng phấn, "Ta thật sự không muốn tới khu bài bạc chơi đâu."
"Trên người ta không mang tiền." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Không sao, ở đây khắp nơi đều là tiền!" Charlotte lập tức nói.
"Ta muốn nói ta vốn định đổi ngươi thành tiền." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Thế nhưng khu bài bạc này cũng không mua được ta nha." Charlotte chớp chớp mắt, "Ta rất đắt."
"Không sao, ta có thể bán phá giá." Hạ Chí bày ra dáng vẻ chẳng hề để ý.
"Ba ba, ngươi làm vậy là quá thiệt thòi, ngươi không nên làm ăn lỗ vốn như thế." Charlotte chớp chớp mắt, "Ta có thể đi thắng tiền giúp ngươi ah, ta có thể thoáng chốc đã thắng được cả sòng bạc này."
"Như vậy thật không có sáng ý." Hạ Chí duỗi lưng một cái, "Như vậy đi, ta đi vào căn phòng nhỏ làm ít chuyện, còn ngươi, trong thời gian này, ngươi khiến sòng bạc phải bồi thường sạch tiền, nhưng ngươi không được tham gia đánh bạc."
"A, cái này chơi rất vui, ta thích." Charlotte lập tức tỏ vẻ hứng thú.
Thật ra đây là một sòng bạc ngầm, ở Trung Quốc, đánh bạc là bất hợp pháp, nhưng cho tới bây giờ cờ bạc vẫn là thứ không cách nào ngăn cấm triệt để, mỗi một ngày, mỗi một giờ, ở rất nhiều nơi trong nước đều có người đang đánh bạc. Đương nhiên, sòng bạc ngầm có quy mô lớn cũng không nhiều lắm.
Người bình thường không cách nào đi vào sòng bạc ngầm, nhưng đối với Hạ Chí, cho tới bây giờ đây vẫn chưa từng là vấn đề, mà trong sòng bạc ngầm này còn có một số phòng nhỏ, những phòng nhỏ này thường được sử dụng để tiến hành một số trận đánh cược lớn. Lúc này, trong một căn phòng đang tiến hành một trận đánh cược lớn chân chính.
Trong phòng có năm người, bốn nam một nữ, tuổi tác chí ít đều hơn năm mươi tuổi, bọn hắn ngồi bên cạnh một cái bàn tròn, nhưng trên bàn cũng không có mấy loại bài bạc để đánh cược. Trên thực tế, bọn hắn chỉ đang uống trà hoặc uống rượu, hoặc uống cà phê, chẳng qua, trước mặt mỗi người bọn hắn đều đặt một chiếc điện thoại.
Thoạt nhìn điện thoại giống nhau như đúc, mà đúng lúc này, một chiếc điện thoại trong số đó đổ chuông.
"Xem ra ta sắp thắng." Trên mặt nam nhân trước điện thoại lộ ra vẻ đắc ý, sau đó hắn ta nhấn điện thoại một cái, "Bắt được người rồi sao?"
"Xin lỗi, lão bản, ta đã thất bại, Hạ Chí thật sự rất lợi hại, ta..." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một nữ nhân.
"Chưa bắt được người thì đừng gọi điện thoại cho ta!" Sắc mặt nam nhân lập tức biến đổi, phẫn nộ quát một tiếng, nói xong lập tức cúp máy.
"Ta nghĩ, lúc này hẳn là ta sẽ thắng." Nữ nhân duy nhất trong số đám người mở miệng, "Chờ ta bắt được tiểu cô nương xinh đẹp Thu Đồng kia tới tay, ta nhất định sẽ biến nàng trở thành người còn xấu hơn cả ta!"
Nữ nhân này rất xấu xí, có lẽ cũng chính vì vậy, cho nên ả mới không thích nữ nhân xinh đẹp.
"Tin tưởng ta, trên thế giới này không ai có thể xấu hơn ngươi." Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng truyền đến, mà trong căn phòng nhỏ cũng đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Năm người đồng thời biến sắc hoàn toàn, bởi bọn hắn đều có thể liếc mắt đã nhận ra người này chính là Hạ Chí.
"Người đâu, mau tới đây!" Một người trong số đó đang rống giận, người này chính là ông chủ sòng bạc, cũng là người đề xuất ra trận đánh cược này, mà hắn ta vốn nghĩ mãi vẫn không rõ, sao Hạ Chí có thể xuất hiện ở nơi này được?
"Ta đã nói rồi, ta sẽ tới tìm các ngươi." Hạ Chí lạnh lùng quét mắt liếc năm người, "Hiện tại chúng ta có cần mở thêm một trận đánh cược không, cược xem trong số các ngươi, ai sẽ chết trước?"