Sắc mặt bốn nam nhân bên cạnh bàn càng thêm trắng bệch, khi Hạ Chí đánh ngã hơn nữa còn bẻ gãy tay chân mười mấy tên thuộc hạ, thật ra bọn hắn còn không quá sợ hãi, bởi dưới cái nhìn của bọn hắn, Hạ Chí chỉ là người giỏi đánh đấm mà thôi.
Trong mắt những người này, xét đến cùng, một người có thể đánh đấm cũng chỉ có thể là thuộc hạ, mà cho tới nay, thuộc hạ vẫn luôn phải phục vụ bọn hắn, vì thế bọn hắn mới không sợ đám thuộc hạ.
Thế nhưng tiếng kêu khủng hoảng thảm thiết của Tứ Nương rốt cục cũng khiến bọn hắn khủng hoảng thật sự, phải biết rằng, trong thế giới ngầm, một nữ nhân có thể có địa vị ngang bằng với bọn hắn có nghĩa năng lực chân chính của nàng thường phải càng xuất sắc hơn so với bọn hắn, nhưng ngay cả một nữ nhân như vậy cũng bị Hạ Chí dọa sợ đến hồn phi phách tán, phải há miệng cầu xin tha thứ, mà bọn hắn càng rõ ràng, kết cục của Tứ Nương thực sự sẽ rất bi thảm, loại mùi vị sống không bằng chết này bọn hắn không cách nào tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng!
"Hạ Chí, ta… ta chỉ thỉnh thoảng mới tham gia loại đánh cược này, ta thật không có ý đồ gì với Thu Đồng tiểu thư, ta chỉ buồn chán, thật, ta… ta có thể xin lỗi, ta cũng có thể bồi thường, ngươi… ngươi có thể đưa ra điều kiện của ngươi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đồng ý..." Rốt cục cũng có người mở miệng trước, mà người nói chuyện lại là một lão gia hỏa tóc hoa râm, thoạt nhìn hắn ta là người lớn tuổi nhất trong số bốn người ở đây.
Rất nhiều người đều nói, tuổi tác càng lớn lại càng sợ chết, thoạt nhìn, dường như lão nhân tóc trắng cũng là người nhát gan nhất.
"Phải không?" Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Hôm nay ta nói ta muốn tới tìm các ngươi, vậy mà các ngươi lại dám phái người đi tìm ta trước đây."
"Ta, ta..." Sắc mặt lão nhân tóc trắng càng thêm trắng bệch.
"Thật ra, ta tin tưởng ngươi rất buồn chán, trên thực tế, lúc đầu ta cũng rất buồn chán." Hạ Chí lười biếng nói: "Bởi vì buồn chán, cho nên ta sẽ tìm kiếm một chút thú vui cho mình, ta rất thích làm lão sư, mà Mạc Ngữ chính là học sinh ta để ý nhất. Ta cũng rất thích làm bạn trai của Đồng Đồng, khi đi cùng với nàng, ta vẫn luôn cảm thấy vui vẻ, sẽ không cảm thấy buồn chán."
Nói đến đây, giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Nhưng các ngươi lại phá hủy thú vui của ta, đầu tiên các ngươi lấy đội bóng rổ của Mạc Ngữ ra đánh cược, khiến trận đấu đầu tiên của nàng biến thành trò cười! Sau đó các ngươi lại có thể không biết sống chết mà có ý đồ với Đồng Đồng! Đám ngu xuẩn các ngươi vốn không xứng đáng gọi tên Đồng Đồng!"
"Hạ Chí, ngươi… rốt cục ngươi muốn thế nào?" Lão nhân tóc trắng cắn răng, "Cho dù ngươi có lợi hại, nhưng ngươi không nên buộc chúng ta liều mạng với ngươi, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"
"Liều mạng?" Trên mặt Hạ Chí tràn đầy trào phúng, "Ngươi có tư cách liều mạng với ta sao?"
Lắc đầu, Hạ Chí còn nói thêm: "Chúng ta còn phải đi đón Đồng Đồng, cho nên ta không tiếp tục lãng phí quá nhiều thời gian trên người các ngươi, chỗ dựa lớn nhất của ngươi là tiền, ngươi có rất nhiều tiền, nhưng đó đã là quá khứ, bây giờ chỉ cần ngươi gọi điện thoại cho kiểm toán ngươi sẽ phát hiện, tất cả tài khoản ngân hàng của ngươi đã bị trống trơn, tất cả bất động sản của ngươi đã vì đủ loại nguyên nhân mà bị tịch biên, sắp bị đưa ra bán đấu giá, ngươi không có con cái, từ giờ trở đi, trừ bản thân mình ra, ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng, ừm, ngươi sẽ trở thành một tên khất cái."
"Không thể nào, điều đó là không có khả năng!" Lão nhân tóc trắng đại biến, thứ hắn ta để ý nhất đúng là tiền, với hắn ta, tiền là tất cả.
Hạ Chí lại không để ý tới lão nhân tóc trắng nữa, hắn chỉ nhìn về phía một nam nhân khác, một nam nhân đeo kính mắt hệt như một lão sư: "Lại nói tiếp, dường như chúng ta cũng có thể tính là người trong nghề, đáng tiếc, thân là một vị giáo sư đại học, ngươi lại không hề có ý dạy người thật sự, trên thực tế, ngươi vốn không biết phải dạy người khác như thế nào. Nể tình là người trong nghề, ta quyết định giúp ngươi một chút, ngươi đã là cầm thú, vậy ta đây sẽ đưa ngươi đến làm bạn với một đám cầm thú."
"Ngươi dám động tới ta, đại ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi có biết đại ca của ta..." Giáo sư trực tiếp mở miệng uy hiếp.
Hạ Chí lại không nhịn được ngắt lời vị giáo sư này: "Đương nhiên ta biết đại ca ngươi là ai, ta cũng biết, hắn ta mới vừa bị bắt, hắn ta sẽ may mắn hơn ngươi bởi vì chí ít nửa đời sau của hắn ta vẫn có thể ở chung một chỗ với con người, mà ngươi, lại phải ở cùng heo."
"Không, điều đó là không có khả năng, ca ta sẽ không bị bắt!" Sắc mặt giáo sư đại biến.
Lúc này Hạ Chí cũng không để ý tới giáo sư nữa, hắn nhìn về phía một tên mập mạp: "Nửa đời sau, ngươi sẽ phải sống trong đói khổ lạnh lẽo, đương nhiên, có lẽ đối với ngươi, đây đã là chuyện tốt, bởi rốt cục ngươi cũng có thể giảm cân."
Nói xong câu đó, mập mạp đột nhiên biến mất, mà một giây sau tên mập mạp này liền phát hiện, bản thân mình đã xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ hơn nữa còn không có người ở.
"Đây là đâu? Đây là đâu? Hạ Chí, ngươi ra đây cho ta, ta phải đi về... Hạ Chí ngươi ra đây cho ta... Cứu mạng... Cứu mạng!" Mập mạp đứng trong cánh đồng hoang vu trống rỗng kêu to, đáng tiếc, không một bóng người đáp lại.
Trong lòng tên mập tràn đầy hoảng hốt, mà quan trọng nhất là hắn ta lập tức phát hiện, bản thân mình đói bụng, hơn nữa còn là rất đói rất đói.
Một trận gió thổi qua, thật lạnh, mập mạp rùng mình, lẽ nào nửa đời sau hắn ta thật sự phải sống trong đói khổ lạnh lẽo sao?