Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 453 - Chương 452: Các Ngươi Phá Hủy Lạc Thú Của Ta (2)

Chưa xác định
Chương 452: Các ngươi phá hủy lạc thú của ta (2)

"Mập mạp đâu? Mập mạp đi đâu rồi?" Trong phòng, vẻ mặt ông chủ sòng bạc tràn đầy kinh hãi, bởi vì mập mạp cứ đột nhiên biến mất như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có, này… đây là gặp quỷ rồi sao?

"Chớ nóng vội, còn chưa đến phiên ngươi." Hạ Chí nhìn ông chủ sòng bạc, thản nhiên nói.

"Không, các ngươi trả tiền lại cho ta, này, đừng cúp điện thoại của ta..."

"Không, các ngươi nghĩ sai rồi, chắc chắn các ngươi nghĩ sai rồi..."

"Khốn kiếp, tiền của ta, tiền của taaaa..."

Giờ khắc này, lão gia hỏa tóc bạc tức tới hổn hển rống to, sau đó, hắn ta bỗng ném điện thoại đi, trừng Hạ Chí tới muốn rách cả mí mắt: "Là ngươi, là ngươi, ngươi trả tiền cho ta..."

Lão giả tóc bạc vừa rống vừa đứng dậy đánh về phía Hạ Chí, một bộ muốn liều mạng với Hạ Chí.

Hạ Chí vươn tay nắm lấy một tay lão giả tóc bạc, hơi dùng sức uốn cong, đồng thời hắn còn đá thẳng lên đầu gối của lão ta.

Crắc!

"A!" Lão giả tóc bạc kêu thảm thiết.

"Cảm ơn ta đi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ trở thành một tên tàn phế chân chính, như vậy ngươi đã có thể làm một tên khất cái càng hợp cách hơn." Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, "Ngươi gặp được người nào cũng sẽ muốn nói ngươi không phải ăn mày, sau đó ngươi sẽ phát hiện, ngươi vốn không cách nào nói nên lời, bởi vì từ giờ trở đi, ngươi sẽ trở thành một người câm."

"A a a..." Lão giả tóc trắng há mồm la hét cái gì, sau đó, lão ta hoảng hốt dị thường, bởi lão ta chỉ có thể phát ra tiếng a a như vậy, không cách nào nói chuyện, lão ta thực sự biến thành người câm!

Giáo sư và ông chủ sòng bạc đang đứng bên cạnh đều hoảng hốt vô cùng, giáo sư vừa nói chuyện điện thoại xong, xác định chỗ dựa vững chắc nhất của mình đã bị bắt, sau đó hắn ta phát hiện vậy mà Hạ Chí lại có thể lập tức biến lão giả tóc bạc thành người câm!

Giáo sư đột nhiên đứng dậy, chạy ra phía ngoài căn phòng nhỏ, đáng tiếc, hắn ta mới chạy được hai bước, tay chân đã đồng thời truyền đến cảm giác đau nhức, sau đó hắn ta trực tiếp hôn mê đi.

Dường như rất nhanh giáo sư đã tỉnh lại, sau đó hắn ta lại ngửi được mùi hôi thúi, hắn ta muốn đứng lên lại phát hiện mình vốn không cách nào đứng được, bởi vì tay chân hắn ta đều đã gãy.

Ánh đèn đột nhiên sáng lên, giáo sư hét to một tiếng sợ hãi, bởi vì đột nhiên hắn ta thấy thật nhiều heo, nhìn kỹ lại, vậy mà chung quanh hắn ta toàn là heo, hắn ta lại có thể ở cùng một chỗ với một đám heo.

"Giáo sư, lại gặp mặt." Một giọng nói tràn ngập căm hận đột ngột vang lên, giáo sư vô thức quay đầu, sau đó hắn ta lập tức thấy được gương mặt một nữ nhân, hắn ta nhớ rõ nữ nhân này, đây từng là một đệ tử của hắn ta, một nữ sinh từng bị hắn ta đùa bỡn, có người nói nàng đã điên mất, còn nghe nói nàng đã mất tích. Nàng… sao nàng lại ở đây?

"Ta, ta đang ở đâu?" Trong lòng giáo sư tràn đầy hoảng hốt.

"Đây là trại chăn nuôi của ta, bởi vì ngươi, ta chỉ có thể tới nơi không người biết ta để chăn heo… Lại nói tiếp, giáo sư, ta còn rất muốn cảm ơn ngươi đây. Để tỏ lòng biết ơn của ta, ta quyết định nuôi cả ngươi." Nữ nhân đột nhiên cười ha hả, "Đến, giáo sư, ăn ít đồ ăn cho heo đi, ha ha ha..."

Một bầu đồ cám heo xối thẳng lên đầu xối xuống, giáo sư phát ra tiếng kêu to khủng hoảng: "Không, thả ta ra, thả ta ra..."

Đáng tiếc, hắn ta có kêu to cũng không có hiệu quả gì, chỉ đổi lại thêm mấy bầu cám heo.

Thành phố Thanh Cảng, trong một thông đạo ngầm nào đó, một tên khất cái tóc bạc cũng đang oa oa kêu to, đáng tiếc, hắn ta không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, hắn ta rất muốn nói mình không phải khất cái, nhưng tiếng kêu to của hắn ta ngược lại khiến vài người chú ý, bọn họ bỏ lại vài tờ tiền mặt trước mặt hắn ta, còn có mấy đồng tiền xu.

"Không, ta không muốn sống nửa đời sau như vậy, ta không muốn như vậy..." Trong lòng tên khất cái tóc bạc càng rống to hơn, hắn ta hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, rất nhanh hắn ta có thể tỉnh lại.

Mà giờ khắc này, trong căn phòng nhỏ ở sòng bạc ngầm, hai chân ông chủ sòng bạc đã bắt đầu run rẩy, ba người đều ù ù cạc cạc biến mất, hắn ta vốn không biết rốt cuộc bọn hắn đã lâm vào kết cục thế nào, những chuyện không biết chắc chắn thế này càng khiến đáy lòng hắn ta cảm thấy hoảng hốt.

"Ngươi… rốt cục ngươi muốn thế nào? Ta… ta có thể nghe lời ngươi, tất cả mọi chuyện đều nghe ngươi." Rốt cục ông chủ sòng bạc cũng không chịu nổi nữa, hiện tại trong lòng hắn ta đã hối hận không biết bao nhiêu cho kể, nếu trên đời này thật sự có bán thuốc hối hận, hắn ta nhất định sẽ lập tức đi mua một bình, uống sạch!

Rất nhiều người đều nói Hạ Chí không dễ chọc, nhưng hết lần này tới lần khác mấy người bọn hắn lại không tin, bọn hắn cảm thấy bọn hắn mới là người không dễ chọc chân chính, bọn hắn cứ muốn đi chọc Hạ Chí một chút! Mà bây giờ, bọn hắn phải bỏ ra đại giới mà bọn hắn chưa bao giờ dự liệu đến!

"Thật ra ta rất không thích đánh bạc, cho nên thông thường ta cũng không bao giờ đồng tình với dân cờ bạc." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta biết ngươi mở sòng bạc, đồng thời, ngươi còn cho vay nặng lãi, mà người thua tiền ở chỗ này, nếu không trả nổi, thường sẽ cửa nát nhà tan, bởi vì ngươi luôn có kỹ xảo đòi nợ rất đặc biệt."

"Ta… ta cũng chỉ dùng một vài thủ đoạn nhỏ mà thôi, ta… ta chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lý." Lúc này ông chủ sòng bạc chỉ có thể biện hộ cho chính mình, "Là chính bọn hắn thích đánh bạc, không thể trách ta, ta chỉ cung cấp một vài công cụ và địa điểm cho bọn hắn mà thôi."

"Không cần lo lắng, ta đã nói ta sẽ không đồng tình với dân cờ bạc, ta cũng không có hứng thú trút giận giúp bọn hắn, vấn đề duy nhất là, ngươi có từng nghĩ tới cảm giác khi bị người khác đòi nợ là thế nào không?" Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười cổ quái, sau đó hắn nhìn về phía cửa, "Nữ nhi ngoan, ngươi có thể vào rồi."

Bình Luận (0)
Comment