"Honey, ngươi thật sự muốn biết đáp án của vấn đề sao?" Hạ Chí lại hỏi ngược lại, dường như hắn đã biết Thu Đồng sẽ hỏi gì.
"Lúc còn trong bệnh viện, phụ thân của Tôn Mai đã nói xin lỗi với ta, sau đó, hắn ta đã tạ thế." Thu Đồng hít một hơi thật sâu, "Cũng không phải ta muốn truy cứu chuyện đã qua, chỉ có điều, nếu không biết rõ ràng, rất có thể đêm nay ta sẽ vẫn tiếp tục nghĩ tới chuyện này, ta không muốn để bản thân mình không được ngủ ngon giấc."
"Đồng Đồng, thật ra nếu như ngươi ngủ không ngon, ngươi có thể ngủ chung với ta, nằm trong lòng ta ngươi sẽ ngủ rất an ổn." Trên mặt Hạ Chí treo nụ cười đáng đánh đòn.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí, cũng không tức giận, chỉ có vẻ rất chân thành: "Nói cho ta biết, rốt cuộc phụ thân Tôn Mai đã làm gì với mẫu thân ta?"
"Thật ra cũng không phải hắn ta đã làm gì, mà là hắn ta không làm cái gì." Ý cười trên mặt Hạ Chí biến mất, "Năm đó mẫu thân ngươi rất đơn thuần, trước khi nàng gả cho Thu Thiên Lương, nàng cũng không biết bộ mặt thật sự của Thu Thiên Lương, nhưng kỳ thật, vào thời đó có một người biết rõ, cũng chính là Tôn Bình. Nhưng sau khi Tôn Bình phát hiện bộ mặt thật sự của Thu Thiên Lương lại bị Thu Thiên Lương mua chuộc."
"Một trăm vạn sao?" Đột nhiên Thu Đồng nghĩ tới tình cảnh khi Hạ Chí nhìn thấy Tôn Mai lần đầu tiên.
"Thật ra không tới một trăm vạn, chỉ có mười vạn." Hạ Chí lắc đầu, "Chẳng qua, mười vạn của hơn 20 năm trước còn đáng giá hơn một trăm vạn hiện tại, nói chung là sau khi Tôn Bình lấy được tiền, hắn ta giả như cái gì cũng không biết, mà điểm khác biệt giữa hắn ta và Thu Thiên Lương có lẽ là Thu Thiên Lương không cảm thấy mình có lỗi, mà Tôn Bình, chí ít còn cảm thấy hối hận."
"Thế nhưng hối hận có ích gì?" Trong đôi mắt đẹp của Thu Đồng thoáng qua một chút đau thương, "Mẫu thân ta..."
"Đồng Đồng, thật ra, chúng ta nên lạc quan một chút, tỷ như có đôi khi ta cảm thấy, ta vẫn muốn cảm ơn Thu Thiên Lương và Tôn Bình, nếu không có bọn hắn, sao trên thế giới này có thể có ngươi?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật, "Chuyện vẫn luôn có tính hai mặt, bọn hắn hỏng nhưng lại sinh ra được một người tốt như ngươi."
"Ta biết ngươi đang an ủi ta, thật ra nói như ngươi cũng không sai, nhưng mặc kệ thế nào, với ta, Tôn Mai vẫn là biểu muội của ta, nhưng Tôn Bình lại không phải cữu cữu ta." Giọng nói của Thu Đồng có chút cô đơn, "Có đôi khi, ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, tiền còn quan trọng hơn tình thân thật sao?"
"Đồng Đồng, trong lòng mỗi người đều có thứ mà bản thân mình thấy quan trọng nhất, ừm, tỷ như trong lòng ta, quan trọng nhất là Đồng Đồng ngươi rồi." Trên mặt Hạ Chí lại xuất hiện nụ cười xán lạn, "Ừm, ta quyết định, đợi khi hai chúng ta kết hôn, ta sẽ đốt ít tiền giấy cho Thu Thiên Lương và Tôn Bình."
"Ngươi có thể nói chuyện thực tế một chút không?" Rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được mà trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này thậm chí còn kéo tới cả chuyện kết hôn.
"À, Đồng Đồng, buổi tối có muốn ngủ chung không?" Hạ Chí lập tức hỏi.
"Lưu manh!" Thu Đồng tức giận mắng Hạ Chí một câu.
"Vậy còn nụ hôn chúc ngủ ngon?" Hạ Chí lùi lại mà cầu việc khác.
"Ta nghỉ ngơi trước!" Thu Đồng lui về ký túc xá.
"Chí ít cũng phải ôm một chút!" Hạ Chí dang hai cánh tay.
Rầm.
Cửa đã bị đóng lại, mà rất hiển nhiên, lần này, Thu Đồng sẽ không mở cửa lại nữa.
"Ừm, Đồng Đồng chỉ hơi ngượng ngùng thôi." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó xoay người đi về phía cầu thang, một giây sau, hắn đã đột nhiên biến mất.
Hạ Chí trực tiếp xuất hiện trong phòng làm việc của Hạ Mạt, thật ra hiện tại cũng không tính là quá muộn, chỉ hơn chín giờ tối, chẳng qua, dựa theo lẽ thường, dưới tình huống không có vụ án, vào giờ này cảnh sát cũng đã tan làm từ lâu.
"Rốt cục ngươi cũng làm xong chuyện của ngươi rồi sao?" Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn luôn lạnh lùng như thế, đối với người chưa quen thuộc nàng, có thể giọng điệu của nàng vẫn luôn như thế, không có gì khác biệt, nhưng đối với Hạ Chí, thật ra hắn vẫn có thể nghe ra một chút khác lạ, giống như bây giờ, hắn có thể nghe ra Hạ Mạt hơi mất hứng.
"Chuyện mãi mãi cũng làm không hết, cho nên lúc nên nghỉ ngơi, nhất định phải nghỉ ngơi." Hạ Chí lười biếng nói.
"Vậy sao ngươi còn không nghỉ ngơi?" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng.
"Thật ra ta hơi hiếu kỳ, không phải hiện tại buổi tối ngươi vẫn luôn ngủ ngay trong phòng làm việc đấy chứ?" Hạ Chí ngồi đối diện Hạ Mạt, "Theo ta được biết, Tequila có một căn biệt thự bên bờ biển, ngươi có thể ở chỗ nàng."
"Không cần ngươi quan tâm chuyện ta nghỉ ngơi ở đâu!" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng, "Nếu như ngươi tới xem ta chỉ vì muốn biết ta có hấp thu loại năng lượng kia hay chưa, vậy ngươi có thể đi về, có thể người bình thường không dễ hấp thu loại năng lượng này, nhưng với ta, hoàn toàn không phải vấn đề."
"Ừm, ta chỉ hỏi một vấn đề." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, "Vì sao ngươi luôn luôn mất hứng vậy? Ngươi nên học ta một ít, dễ hài lòng một chút."
"Ta không phải ngươi!" Câu trả lời của Hạ Mạt lạnh băng mà dứt khoát.
"Được rồi, nói cho ngươi một vài chuyện nghiêm chỉnh, ta tin tưởng dị năng giả có được loại năng lượng đặc biệt này không chỉ thành phố Thanh Cảng mới có, những địa phương khác nhất định cũng sẽ có." Rốt cục Hạ Chí cũng nói sang chuyện khác, "Tuy hiện tại ngươi đã rất mạnh mẽ, nhưng bình thường ngươi vẫn phải cẩn thận một chút."
"Ta sẽ thông báo cho Thiên Binh." Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Ta không quan tâm Thiên Binh." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút."
Xoay người, Hạ Chí chuẩn bị rời đi: "Quay về biệt thự bên bờ biển đi, ngươi đáng được sống cuộc sống càng thoải mái hơn."