Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 455 - Chương 454: Tư Tưởng Của Ngươi Rất Không Thuần Khiết (2)

Chưa xác định
Chương 454: Tư tưởng của ngươi rất không thuần khiết (2)

"Có thể cho ta một con đường sống không?" Nam nhân trung niên nhìn Hạ Chí, vô cùng lo lắng trên mặt đã biến mất, được thay thế bởi một loại uể oải, "Ngươi khiến ta không cách nào lên máy bay, vừa rồi còn dọn sạch tài khoản của ta, hiện tại ngay cả một xu ta cũng không có, thậm chí thân phận của ta cũng bị xóa đi, tựa như trên thế giới này vốn không có ta tồn tại, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao?"

Dừng một chút, nam nhân trung niên còn nói thêm: "Ta không muốn biện giải gì, ta cũng không muốn nói gì mà tội ta không đáng chết, nhưng ta chỉ tham dự một trận đánh cược, đó thật sự là sai lầm, nhưng phạm sai lầm một lần không nên dẫn đến kết cục như vậy."

"Có một vài sai lầm mãi mãi cũng không có cơ hội sửa đổi." Giọng điệu của Hạ Chí bình tĩnh, "Ngươi thông minh hơn đám người kia, cho nên ta cũng cho ngươi một con đường tương đối khá."

"Đường gì?" Ánh mắt nam nhân trung niên sáng ngời.

"Trong túi ngươi có một tấm vé máy bay, mà đây là tài sản duy nhất của ngươi lúc này, tấm vé máy bay này có thể đưa ngươi đưa đến một quốc gia nhỏ ở Châu Phi, đó là một nơi rất hỗn loạn, hơn nữa còn đang gặp chiến tranh." Hạ Chí thản nhiên nói: "Nếu như ngươi đủ thông minh, ngươi có lẽ sống sót ở nơi này."

Nam nhân trung niên vô thức sờ sờ túi một chút, sau đó hắn ta thật sự lấy ra được một tấm vé máy bay, điều này khiến hắn ta cảm thấy khó có thể tin, trong túi hắn ta đã có thêm tấm vé máy bay này từ bao giờ?

Nhưng cùng lúc, hắn ta cũng càng tin tưởng sự mạnh mẽ của Hạ Chí, rất hiển nhiên, hắn ta lựa chọn lập tức rời đi là chính xác, đáng tiếc là một lựa chọn chính xác cũng chưa hẳn có thể mang tới một kết quả tốt.

"Ta nghĩ, hẳn ta không còn lựa chọn nào khác, đúng không?" Nam nhân trung niên đã thấy đích đến trên vé máy bay, hắn ta cũng biết quốc gia nhỏ đang gặp chiến loạn kia, một người ngoại quốc hai bàn tay trắng đi vào trong đó sẽ có kết quả gì, thật rất khó mà đoán trước.

"Ta nói rồi, ngươi thông minh hơn bọn hắn." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình thản như cũ, "Cho nên ngày sau chí ít ngươi còn có thể phấn đấu vì chính mình, mà rất hiển nhiên, bọn hắn không có cơ hội này, ta đã quyết định kết cục của bọn hắn."

Quay đầu, Hạ Chí không nhanh không chậm rời đi: "Charlotte, chúng ta cần phải đi."

"Cẩn thận nhiễm bệnh, ở nơi ấy có rất nhiều bệnh, bệnh sida còn nhẹ đây." Charlotte cất giọng giòn giã nói với nam nhân trung niên một câu, sau đó nàng xoay người chạy về phía Hạ Chí, "Ba ba, nơi này có thật nhiều tiếp viên hàng không xinh đẹp!"

Nam nhân trung niên sững sờ một trận, sau đó, hắn ta hít một hơi thật sâu, xoay người, đi về phía cửa ra máy bay.

Hắn ta không còn lựa chọn nào khác, nhưng chính như Hạ Chí đã nói, chí ít hắn ta còn có thể miễn cưỡng khống chế vận mệnh của mình, quốc gia nhỏ ở Châu Phi kia tuy rất hỗn loạn, nhưng vì cái gọi là loạn thế xuất anh hào, một thế giới hỗn loạn cũng ẩn chứa càng nhiều cơ hội hơn, càng nhiều cơ hội có thể khiến hắn ta đông sơn tái khởi!

Trên cơ bản, người thường sẽ không biết có một vài phú hào thành phố Thanh Cảng cả ngày thích lấy người khác ra đánh cược, mà bọn hắn càng không biết, vào đêm khuya hôm nay, đám người thích đánh cược này đã bị diệt.

Mà giờ khắc này, trong bệnh viện, Tôn Mai khóc không thành tiếng, bởi vì bác sĩ còn không cấp cứu đã tuyên bố phụ thân nàng tử vong. Cũng không phải bác sĩ không muốn cấp cứu, mà vì phụ thân Tôn Mai đã sớm nói rõ không cần cấp cứu. Trên thực tế, mọi người đều biết rõ, có cấp cứu cũng không còn chút ý nghĩa gì, chỉ càng lãng phí một số dụng cụ cấp cứu mà thôi.

Nhìn dáng vẻ bi thương của Tôn Mai, trong lòng Thu Đồng hơi khó chịu, nhưng nàng cũng không an ủi Tôn Mai, chỉ yên lặng đi ra khỏi phòng bệnh.

Thu Đồng biết cảm giác khi mất đi thân nhân, nàng biết Tôn Mai rất khó chịu, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất quái dị, bởi vì trước khi phụ thân Tôn Mai là Tôn Bình chết chỉ nói ba chữ, nói với nàng ba chữ: "Thật xin lỗi."

"Đồng Đồng, không còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà." Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía trước.

Thu Đồng ngẩn ngơ ngẩng đầu, lập tức thấy được Hạ Chí đang đứng ở cách đó không xa.

Nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Hạ Chí, chẳng biết tại sao, cảm giác quái dị trong lòng Thu Đồng lập tức biến mất sạch sẽ.

"Thế nhưng bên này..." Thật ra Thu Đồng cũng rất muốn trở về, nhưng nàng lại cảm thấy cứ để biểu muội ở lại bệnh viện một mình như vậy cũng không tốt lắm.

"Để mấy hộ vệ ở lại đây với biểu muội ngươi là được." Hạ Chí lập tức có biện pháp giải quyết.

"Ừm, cũng được." Thu Đồng luôn cảm thấy bệnh viện khiến nàng cảm thấy áp lực, cho nên nàng lựa chọn rời khỏi bệnh viện với Hạ Chí.

Dừng một chút, Thu Đồng lại hỏi: "Charlotte đâu?"

"Ta đã đưa nàng về nhà, nàng chơi mệt, muốn ngủ trước." Hạ Chí cười nói.

Thu Đồng yên lòng, cũng không hỏi thêm nữa, mà hai người cũng nhanh chóng rời đi. Một đường thuận lợi trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, sau đó Hạ Chí lại đưa Thu Đồng về ký túc xá.

"Thời gian không còn sớm, ngươi trở về với Charlotte đi, một đứa bé như nàng ở nhà một mình không tốt lắm." Thu Đồng không để Hạ Chí vào nhà, chỉ nhẹ giọng nói: "Hôm nay mọi người đều mệt, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đồng Đồng, không hôn một cái chúc ngủ ngon sao?" Hạ Chí cười xán lạn.

"Ta phải đóng cửa." Thu Đồng liếc mắt nhìn Hạ Chí, lại có vẻ xinh đẹp.

"Vậy lại ôm một chút?" Hạ Chí lại hỏi.

Rầm!

Thu Đồng đã đóng sập cửa lại.

"Quả nhiên vẫn không biết lãng mạn." Hạ Chí hơi xúc động.

Cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, khuôn mặt Thu Đồng xuất hiện ở cửa lần nữa.

"Đồng Đồng, sắp tới cảnh hôn sao?" Nụ cười của Hạ Chí càng thêm xán lạn.

"Ta muốn hỏi ngươi một việc." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng có vẻ ngưng trọng.

Bình Luận (0)
Comment