Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 458 - Chương 457: Nói Tiếng Người (1)

Chưa xác định
Chương 457: Nói tiếng người (1)

Thật ra việc chạy bộ sáng sớm cũng không tính là hiếm thấy, người bình thường thấy có người chạy bộ trên đường cũng sẽ không kinh ngạc, thế nhưng trực tiếp chạy bộ giữa đường thật không quá bình thường, còn nếu là một nữ hài tử ăn mặc tương đối mát mẻ chạy bộ, hơn nữa tư thái còn xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên càng dễ khiến người khác chú ý.

Vì thế, Mạc Ngữ mới chạy không được hai phút đã có một nam nhân trẻ tuổi đạp xe đạp đuổi theo, huýt sáo với nàng: "Mỹ nữ, đang rèn luyện thân thể sao? Muốn cùng rèn luyện không?"

Mạc Ngữ vốn không để ý tới nam nhân trẻ tuổi này, tiếp tục chạy trên đường, chỉ có điều tuyến đường chạy của nàng đột nhiên biến thành đường cong, mà nam tử đang đạp xe đạp kia cũng chạy theo đường cong như Mạc Ngữ.

Kít!

Một tiếng thắng gấp đột nhiên vang lên, sau đó lại nghe thấy có người mắng to: "Ngu ngốc, ngươi muốn chết sao?"

Một chiếc xe thiếu chút nữa đã đụng vào xe đạp, tài xế bị dọa không nhẹ, vừa dừng xe đã lập tức mắng to, mà nam tử cưỡi xe đạp lại phát hiện mình bị người mắng ngay trước mặt mỹ nữ, lập tức khó chịu.

"ĐM, ngươi mắng ai đó? Ngươi mới tìm chết!" Nam tử cưỡi xe đạp lập tức phản kích.

"Ngu ngốc, đến, đơn luyện với lão tử!" Tài xế mở cửa xe, hiển nhiên hắn ta cũng là người nóng nảy.

"Đến, ai sợ ai?" Nam tử cưỡi xe đạp cũng không tỏ ra yếu kém.

Mạc Ngữ phía trước lại khôi phục đường thẳng tắp, sau lưng nàng, hai người đã đánh nhau.

Rất nhanh, tuyến đường chạy của Mạc Ngữ lại bắt đầu trở nên không có chút quy luật nào, thỉnh thoảng nàng gia tốc, thỉnh thoảng nàng giảm tốc, thỉnh thoảng nàng chạy thành đường cong, thỉnh thoảng thậm chí nàng còn trực tiếp ngừng lại, có đôi khi, thậm chí nàng còn lui về sau vài bước.

Một người chạy như vậy trên đường, theo lý hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vấn đề là không ít xe cộ lại trực tiếp lái qua bên người nàng, dường như bọn họ vốn không hề phát hiện ra sự tồn tại của Mạc Ngữ!

Nhưng Mạc Ngữ cũng không biết, lúc này, có một nam một nữ đang chậm rãi đi bộ ở ven đường, hai người tay nắm tay, nhìn như một cặp yêu nhau bình thường, nhưng kỳ thật, hai người vẫn đang ngó chừng nàng.

"Nàng đang làm gì vậy?" Nữ nhân có chút không hiểu ý đồ của Mạc Ngữ.

"Thiên tài, thật đúng là thiên tài." Nam nhân lại sợ hãi than.

"Ta biết nàng là thiên tài, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc hiện tại nàng đang làm gì vậy?" Hiển nhiên nữ nhân vẫn không hiểu.

"Không, ta không biết nàng lại có thể thiên tài tới mức như thế, chẳng trách Hạ Chí lại coi trọng nàng tới vậy." Giọng điệu của nam nhân có hơi kích động, "Lấy thiên phú của nàng, đợi thêm một thời gian nữa tất nhiên sẽ hơn hẳn vị thủ lĩnh trước kia của Thiên Binh, hai người bọn họ có năng lực giống nhau, mà rõ ràng thiên phú của Mạc Ngữ lại càng mạnh hơn!"

"Ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?" Nữ nhân hơi không vui.

"Lẽ nào ngươi còn chưa phát hiện ra sao? Bất luận là xe lái qua từ phía trước Mạc Ngữ hay là xe lái tới từ phía sau nàng, cũng đều không phát hiện ra nàng, nàng như ẩn hình, nhưng chúng ta đều biết rõ, nàng không ẩn hình thực sự." Trong giọng nói của nam nhân có hưng phấn rất rõ ràng, "Nàng tránh được những chiếc xe kia, nói cho đúng hơn là nàng đang tránh người trong xe!"

"Ngươi… ý của ngươi là đám người đang lái xe kia đều không nhìn thấy nàng?" Rốt cục nữ nhân cũng có chút hiểu được, "Này… điều này sao có thể?"

"Không, điều này có thể, chúng ta đều biết cameras sẽ có điểm mù, mà người thật ra cũng sẽ có điểm mù, chỉ cần ngươi có thể bảo đảm bản thân xuất hiện trong điểm mù của tầm mắt mọi người, tương đương với ngươi đã ẩn hình trong mắt người này." Nam nhân lắc đầu, "Mà ngoại trừ điểm mù trong tầm nhìn, chúng ta còn có khái niệm trì hoãn thị giác, khi ngươi thấy một người, hình ảnh cũng không lập tức phản ứng tới đầu óc, mà chờ sau khi ngươi kịp phản ứng, ngươi sẽ phát hiện người này đã không còn ở đó nữa, sau đó ngươi sẽ cho rằng vừa rồi là ảo giác của ngươi."

"Những thứ này ta hiểu, nhưng ngươi muốn nói Mạc Ngữ có thể khiến mình luôn xuất hiện quanh vùng điểm mù trong tầm nhìn của người khác?" Nữ nhân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyện này cũng quá khó có thể tin đi?

"Không sai, nếu như không có điểm mù, nàng sẽ lợi dụng trì hoãn thị giác để người khác nảy sinh ảo giác, đương nhiên, hẳn nàng chỉ mới vừa thứ làm việc này, cho nên vẫn có người có thể thấy nàng." Trong giọng nói của nam nhân tràn đầy sợ hãi thán phục, "Nhưng mặc dù là vậy, suy nghĩ này của nàng đã đủ để xứng với hai chữ thiên tài. Đợi một thời gian nữa, đơn riêng loại năng lực này, nàng có thể khiến mình có được lực chiến đấu mạnh mẽ."

"Lực chiến đấu?" Giọng điệu của nữ nhân khẽ biến, "Bản thân thủ lĩnh Thiên Binh vẫn luôn không có sức chiến đấu."

"Không sai, cho nên Mạc Ngữ đã được định trước sẽ càng mạnh mẽ hơn." Nam nhân hít một hơi thật sâu, "Nếu nàng trở thành thủ lĩnh, Thiên Binh chắc chắn vô địch!"

"Chúng ta không thể để chuyện như vậy xảy ra!" Giọng nói của nữ nhân đột nhiên trở nên lạnh băng, "Chúng ta phải giết nàng!"

"Ngươi điên rồi sao? Đương nhiên không thể giết nàng!" Nam nhân lập tức cảm thấy giận dữ, "Cho dù chúng ta giết nàng, nhưng cuối cùng chúng ta được gì? Ngoại trừ sự trả thù điên cuồng của Thiên Binh, cái gì chúng ta cũng không thu được, chúng ta vẫn không phải đối thủ của Thiên Binh!"

"Chẳng lẽ ngươi muốn để nàng gia nhập vào chúng ta?" Nữ nhân cười lạnh một tiếng, "Ngươi cảm thấy điều này có thể sao?"

"Không thử một chút sao biết không thể?" Nam nhân hừ một tiếng.

"Cũng không phải bọn hắn chưa từng thử, nhưng bọn hắn không chết cũng bị phế đi!" Trong giọng nói của nữ nhân chứa đầy bất mãn, "Tính ra, ta thấy ám sát nàng đơn giản hơn nhiều, gần như mỗi ngày nàng đều chạy bộ bên ngoài, hiện tại ta muốn giết nàng cũng dễ như trở bàn tay!"

Bình Luận (0)
Comment