Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 469 - Chương 468: Không Tính Khiêu Chiến (2)

Chưa xác định
Chương 468: Không tính khiêu chiến (2)

Nói xong lời này, Hạ Chí lại nâng họng súng lên, nhắm ngay bia tên.

"Chờ đã, như vậy sao được?" Nam tử dũng mãnh vừa nói muốn so thuật bắn súng với Hạ Chí lập tức gấp gáp, "Lỡ không may bắn trúng Dã Lang thì phải làm sao bây giờ?"

"Ừm, bắn trúng Dã Lang thì có thể ăn đồ nướng tại chỗ." Hạ Chí lười biếng nói.

Bốn phía truyền đến tiếng cười vang, Lăng Thần càng la lớn một câu: "Đây không phải chó sói mà là chó hoang, chúng ta có thịt chó ăn."

Lời này vừa ra lại khiến mọi người cười rộ lên, thật ra trong câu lạc bộ xạ kích kiểu này, phần lớn thời gian đều là khách quen tới chơi, cho nên trong số những người này cũng có rất nhiều người biết nhau, không ít người cũng quen biết Dã Lang. Nhưng thoạt nhìn, không ít người đều không cảm thấy đồng tình với Dã Lang.

Quả nhiên nhân duyên của Dã Lang ở đây cũng thật không tốt, bởi vì hắn ta rất thích giẫm lên người khác để trang bức tán gái.

Nam tử dũng mãnh kia còn muốn nói điều gì, nhưng Hạ Chí đã bóp cò súng.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, mũi tên rơi xuống, không ai nhìn rõ Hạ Chí đã bắn rơi mũi tên kia bằng cách nào, nhưng đúng là có một mũi tên rớt xuống thật, hơn nữa cũng chỉ có một mũi tên.

Bên kia rốt cục Dã Lang cũng không nhịn được mà lại phát ra tiếng kêu hoảng sợ, chỉ có điều tiếng hét của hắn ta còn chưa ngừng hẳn, Hạ Mạt đã bắn ra một phát, sau đó, lại có một mũi tên rơi xuống.

"Đẹp trai!"

"Lợi hại!"

"Trâu!"

"Tài bắn súng này quá thần!"

Bốn phía vang lên vô số tiếng khen ngợi, mà trong tiếng khen ngợi, Hạ Chí và Hạ Mạt cũng không ngừng lại, ngươi một súng ta một súng, không bao lâu, mũi tên trên bia đã thiếu mất một nửa, mà lúc này, những người khác ở đây đã hoàn toàn sợ ngây người. Dưới cái nhìn của bọn họ, độ khó khi bắn kiểu này thậm chí còn cao hơn so với việc ném mũi tên lúc trước!

"À, đúng rồi, có phải mới vừa rồi ngươi nói muốn so thuật bắn súng với ta?" Đúng lúc này, Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía nam tử dũng mãnh kia.

Nét mặt nam tử dũng mãnh hơi xấu hổ, hắn ta há miệng, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói mấy chữ: "Cam bái hạ phong."

So sánh với Dã Lang, hiển nhiên người này thức thời hơn nhiều lắm, cho dù hắn ta là người ngu cũng có thể hiểu, tài bắn súng của hắn ta vốn không cách nào so sánh với Hạ Chí.

Hạ Chí giơ súng tiếp tục xạ kích, lần này, thậm chí ngay cả bia tên hắn cũng không nhìn đã trực tiếp nổ súng, nhưng mặc dù là vậy, hắn vẫn có thể chuẩn xác bắn rơi một mũi tên.

"Vẫn không có tính khiêu chiến gì." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, cũng không nhìn bia tên, đưa tay bắn một phát, cũng thuận lợi đánh rơi một mũi tên.

Mọi người vây xem đã không biết nên nói gì cho phải, một đôi này tuyệt đối là thần nhân.

Có lẽ người duy nhất không cảm thấy ngạc nhiên ở đây cũng chỉ có Tequila, dù sao nàng cũng biết thân phận chân chính của Hạ Mạt và Hạ Chí, biết hai người bọn họ rất cường đại. Nhưng cho dù là như vậy, thật ra Tequila cũng có chút bất ngờ, nàng biết dị năng của hai người này rất cường đại, nhưng nàng không nghĩ tới thuật bắn súng của hai người lại không thể tưởng tượng nổi như thế.

Cứ nhìn hai người ở đó rất tùy ý chơi súng hơi, mà mũi tên trên bia tên lại càng ngày càng ít đi, trong lúc bất chợt, Dã Lang bị ghim trên bia tên cũng thuận theo bia tên mà trượt ngã xuống đất, trực tiếp co quắp trên mặt đất, mà trên bia tên vẫn còn hai mũi tên.

"Lần này cuối cùng Hạ cảnh quan cũng phải thua." Quan Tiểu Nguyệt ở đó nói thầm, bởi vì hiện tại đến phiên Hạ Mạt nổ súng, mà đợi khi Hạ Mạt bắn rơi một mũi tên, hiển nhiên mũi tên cuối cùng sẽ thuộc về Hạ Chí.

Đoàng.

Tiếng súng vang lên.

Trên bia tên lại vẫn có hai mũi tên như cũ.

"Ngươi cũng không nói không bắn trúng sẽ thua." Giọng nói lạnh lùng của Hạ Mạt truyền vào trong tai mọi người, cũng khiến mọi người hiểu được, Hạ Mạt cố ý không bắn trúng.

Đoàng.

Tiếng súng vang lên.

Hai mũi tên cùng rơi xuống.

"Ta cũng không nói một lần chỉ có thể bắn rơi một mũi tên." Hạ Chí cười xán lạn với Hạ Mạt, "Ngươi thua."

"Chơi xấu!" Dường như Hạ Mạt có chút tức giận.

"Đến lượt ngươi bắt chước mèo kêu." Nụ cười của Hạ Chí vẫn rực rỡ như vậy.

Vẻ mặt đám người vây xem có chút cổ quái, thuật bắn súng của hai người kia lợi hại đến mức rối tinh rối mù, nhưng khi hai người nói chuyện trời đất lại càng giống hai tiểu hài tử đang đùa giỡn với nhau, cảm giác kia thực sự rất quái dị.

Mà mọi người cũng đồng thời cảm thấy kỳ vọng, vị nữ cảnh sát đẹp tới rối tinh rối mù, vóc người cũng tốt tới không cách nào hình dung, thực sự sẽ bắt chước mèo kêu sao?

Thật ra bắt chước mèo kêu không có gì khó, chỉ là mọi người đều cảm thấy thú vị, vì thế, thậm chí đã có người lấy điện thoại di động ra chuẩn bị ghi âm lại.

"Ta đã bắt chước xong." Lúc này, đột nhiên Hạ Mạt lại nói.

Mọi người nhất thời ngẩn ngơ, không phải chứ? Bọn hắn đều chưa nghe thấy đâu.

"Chơi xấu là không đúng, ngươi đã không còn là tiểu hài tử nữa." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Ta đã bắt chước theo một con mèo không biết kêu." Hạ Mạt hừ một tiếng, nói xong lời này nàng cũng đứng dậy, "Ta về trước, không chơi trò nhàm chán này với ngươi nữa!"

Hạ Mạt nói đi là đi, mà nàng muốn đi, đương nhiên cũng không có người nào ngăn cản nàng, vì thế, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Mạt cưỡi Halley nhanh chóng rời đi.

"Ừm, đã học được cách ăn vạ, có tiến bộ." Hạ Chí lẩm bẩm, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt.

Quay đầu nhìn về phía đám người Lăng Thần, Hạ Chí mở miệng nói: "Các ngươi còn chưa hết tiết đâu, tiếp tục luyện tập đi."

"Đã biết, Hạ lão sư." Lăng Thần lên tiếng, mau chóng rời đi, mà những người khác cũng không tiếp tục vây xem nữa, rất nhanh đã nối đuôi nhau rời đi.

Nhưng sau khi mọi người rời đi, lại có một người đi tới bên cạnh Hạ Chí.

"Hạ lão sư, ta có thể ngồi xuống không?" Người này rất khách khí.

Bình Luận (0)
Comment