Thật ra trước đây Hạ Chí đã từng gặp nam nhân này, hắn ta đi cùng Dã Lang, vóc dáng không được khôi ngô như Dã Lang, nhưng thoạt nhìn cũng có vẻ rất dũng mãnh.
Lúc này phần lớn những người khác đều đang xem náo nhiệt, mà nam tử hung hãn này thân là đồng bạn của Dã Lang, hắn ta lại không nhịn được đứng ra can thiệp. Mà rất hiển nhiên hắn ta cũng hiểu được, Hạ Chí và Hạ Mạt hơi quá đáng, đặc biệt Hạ Mạt còn là cảnh sát, vậy mà nàng lại có thể dùng phương thức này để đe dọa Dã Lang, thật đúng là rất quá đáng.
"Ngươi nói chúng ta có quá đáng không?" Hạ Chí lại ném ra một mũi tên, cắm chính xác lên trên bia tên, đồng thời hỏi Hạ Mạt.
Hạ Mạt lại không trả lời Hạ Chí, chẳng qua hành động của nàng cũng tương đương với trả lời, bởi nàng cũng ném ra một mũi tên. Không hề nghi ngờ, nàng không cảm thấy chuyện này quá đáng. Phải biết rằng, lấy suy nghĩ của nàng, nàng vốn không có ý định chậm rãi chơi đùa, nàng vốn muốn trực tiếp một cước khiến Dã Lang biến mất khỏi tầm mắt nàng.
"Vị nữ cảnh sát xinh đẹp này cũng không cảm thấy chúng ta quá đáng." Hạ Chí nhìn nam tử dũng mãnh một cái, "Nếu không, hay là ngươi báo cảnh sát đi?"
Nam tử dũng mãnh thiếu chút nữa đã bị những lời này của Hạ Chí làm nghẹn chết, chuyện này sao có thể báo cảnh sát? Không phải cảnh sát đang ở đây sao?
Quan trọng nhất là cho dù hắn ta có báo cảnh sát cũng không kịp, cho dù có cảnh sát khác tới xử lý cũng là chuyện không biết phải đợi bao nhiêu lâu nữa, thật ra câu lạc bộ xạ kích này ở nơi tương đối vắng vẻ, cục cảnh sát gần đây nhất cũng cách nơi này chừng hơn mười lăm phút đi ô tô.
Quãng thời gian đó, chỉ sợ Dã Lang đã bị dọa đến mắc bệnh!
"Hai người các ngươi một người là lão sư, một người là cảnh sát, các ngươi không cảm thấy các ngươi nên làm gương tốt sao?" Nam tử dũng mãnh có chút tức giận, "Cho dù Dã Lang có chỗ không đúng, các ngươi cũng không thể làm như vậy chứ?"
Lúc này Hạ Chí lại như hoàn toàn không có hứng thú quan tâm tới nam tử dũng mãnh này, hắn chỉ tiếp tục ở đó ném mũi tên chơi, mà dường như hắn cũng có vô số mũi tên ném mãi không hết, hắn ném một mũi tên, Hạ Mạt cũng ném một mũi tên theo, ném xong mũi tên lại gọi Hạ Chí đưa thêm.
"Thật lợi hại!"
"Quá mạnh mẽ!"
"Hạ lão sư cố lên!"
"Hạ cảnh quan cố lên!"
Đám người vây xem đã càng ngày càng nhiều, tuy Dã Lang đã bị dọa đến chết khiếp, nhưng tất cả những người khác trong sân bắn lại gần như đều đã chạy tới vây xem, ngay cả mấy học sinh lớp thiên tài cộng thêm Tequila, lúc này cũng đều ngừng luyện tập, chạy tới xem náo nhiệt.
Lăng Thần càng hưng phấn cổ vũ cho Hạ Chí, mà bên kia, Quan Tiểu Nguyệt lại có thể cổ vũ cho Hạ Mạt.
"Thấy không? Đây chính là giáo viên thể dục của chúng ta, lợi hại không?" Thật ra ở đây, Lăng Thần còn quen biết không ít người, lúc này hắn ta càng hưng phấn khoác lác.
"Đó là giáo viên thể dục của các ngươi? Thoạt nhìn khá quen!"
"Đúng là rất quen mắt."
"Giáo viên thể dục? Lăng Thần, hình như ngươi học ở trường trung học phổ thông Minh Nhật đúng không? A, nhớ ra rồi, đây không phải Hạ Chí sao?"
"Thật đúng là hắn, chẳng qua nữ cảnh sát kia hình như không phải Thu Đồng."
"Nói nhảm, dĩ nhiên không phải Thu Đồng."
Mọi người vây xem không ngừng nghị luận, sau đó đã có người nhận ra Hạ Chí, mà nam tử dũng mãnh kia rốt cuộc cũng rõ ràng, lần này Dã Lang trêu chọc trúng một người rất không dễ trêu.
Mà để nam tử dũng mãnh phải im lặng là hắn ta phát hiện, vậy mà lúc này bản thân mình lại cảm thấy vô cùng bội phục hai người, trình độ ném mũi tên này thật sự quá cường hãn!
"Ngươi lại thua rồi." Hạ Mạt ném ra một mũi tên, sau đó phun ra một câu lạnh như băng, mà trong lời nàng nói còn kèm theo một chút đắc ý.
Hạ Mạt nói như vậy hiển nhiên là có lý do, bởi vì hiện tại trên bia tên đã rậm rạp chằng chịt mũi tên, thoạt nhìn mỗi một vị trí trên bia tên đều có cắm mũi tên, điều này cũng có nghĩa, Hạ Mạt là người đã cắm xuống mũi tên cuối cùng.
"Ta cảm thấy ta còn có thể ném thêm một mũi tên nữa." Lúc này, Hạ Chí lại tựa như không muốn thua.
"Sẽ ghim trúng người, như vậy ngươi vẫn thua." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Ừm, dù sao thì ta cũng thua, còn không bằng thử xem." Hạ Chí bày ra dáng vẻ hời hợt, sau đó hắn chuẩn bị ném mũi tên trong tay ra.
"Chờ đã!" Nam tử dũng mãnh vội vàng kêu một tiếng.
"Ngươi còn chưa báo cảnh sát sao?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên.
"Hạ Chí, ta đã biết ngươi là ai, ta cũng là giáo viên thể dục, chúng ta tranh một trận đi, so thuật bắn súng, nếu ta thắng, ngươi không thể tiếp tục ném mũi tên về phía Dạ Lang!" Nam tử dũng mãnh nói nhanh, sở dĩ hắn ta gọi giật Hạ Chí vào lúc này, hiển nhiên là vì hắn ta lo lắng mũi tên này của Hạ Chí sẽ thực sự khiến Dã Lang bị thương.
Tuy hắn ta đã biết Hạ Chí không dễ chọc, nhưng là bằng hữu của Dã Lang, Dã Lang lâm vào tình cảnh như vậy, hắn ta không thể không quan tâm, bởi rất hiển nhiên, nếu hắn ta mặc kệ, sẽ chẳng còn người nào khác ở đây đứng ra quản nữa, ngay cả giám đốc câu lạc bộ cũng đang đứng bên kia xem náo nhiệt đây!
"Có người muốn so thuật bắn súng với ta, làm sao bây giờ?" Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, rất rất nghiêm túc hỏi.
"Buồn chán." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Ừm, đúng là có chút buồn chán, không có tính khiêu chiến." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Hay là chúng ta so đấu tiếp đi, chúng ta có thể tiến vào vòng so đấu thứ ba."
"Ngươi bắt chước mèo kêu trước." Hạ Mạt vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
"Meow..." Đối với chuyện này Hạ Chí lại không hề để tâm, sau đó hắn lại kêu một tiếng, "Trần Kỳ, đi lấy hai khẩu súng hơi qua đây."
"Có liền!" Lần này, Trần Kỳ làm việc rất tích cực.
Rất nhanh Trần Kỳ đã lấy hai khẩu súng hơi và rất nhiều đạn tới đưa cho Hạ Chí. Hạ Chí tiện tay tiếp nhận, phân cho Hạ Mạt một khẩu: "Lúc này chúng ta so bắn hết tất cả mũi tên xuống, người nào có bắn mũi tên cuối cùng xuống người đó thắng."