"Không phải chỉ là ném lên bia tên thôi sao? Một bữa ăn..." Dã Lang tỏ vẻ hơi khinh thường, nhưng hắn ta còn chưa nói hết lời lại đột nhiên ngậm miệng lại, bởi lúc này, hắn ta đã nhận lấy mũi tên, mà trong nháy mắt đó, đột nhiên hắn ta ý thức được, mũi tên này hơi nặng, nặng hơn phi tiêu hắn ta thường ném ở quán bar không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, mũi tên này không chỉ nặng hơn, mà nó còn dài hơn phi tiêu không biết bao nhiêu lần, muốn nhẹ nhàng ném nó ra như phi tiêu sợ rằng không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là còn phải ném tới bia tên cách đây mười mấy mét, vây lại càng không dễ dàng.
Nhưng rất nhanh, Dã Lang lại nghĩ tới một màn hắn ta vừa thấy được, dù là mỹ nữ cảnh quan cũng có thể nhẹ nhàng ném mấy mũi tên này ra, hơn nữa mỗi một lần đều trúng mục tiêu. Chuyện mà ngay cả một nữ nhân cũng có thể làm được một cách nhẹ nhàng như vậy, hắn ta không lý nào lại không làm được!
"Một bữa ăn sáng!" Rốt cục Dã Lang cũng nói cho hết lời, thoáng cái hắn ta như được tiếp đầy lực lượng, "Xem ta!"
Ước lượng mũi tên trong tay một chút, đột nhiên Dã Lang dùng sức ném mũi tên ra ngoài!
Khi ném mũi tên ra, Dã Lang còn cảm thấy lòng tin tràn đầy, thậm chí trên mặt hắn ta còn có chút đắc ý, nhưng rất nhanh, khuôn mặt hắn ta lại cứng lại.
Mũi tên này phi hành một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi trên không trung, tuyến đường phi hành cũng không tươi đẹp chút nào, mới bay ra được vài mét, mũi tên này đã chúi đầu xuống đất, sau đó kết thúc màn phi hành ngắn ngủi như vậy.
Một người chưa từng ném mũi tên bao giờ ném ra kết quả như vậy, vốn cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng Dã Lang lại trợn tròn mắt, sao có thể như vậy? Sao người khác có thể làm được một cách nhẹ nhàng như vậy, mà hắn ta lại ném ra kết quả như thế?
"Ngươi thích xem đám ngu ngốc biểu diễn sao?" Hạ Mạt dùng cặp mắt xinh đẹp trừng Hạ Chí, lạnh lùng hỏi.
Đúng là Hạ Mạt đang mất hứng, trong nội tâm nàng, nàng không ngại cùng chơi trò chơi mà nàng vốn cũng không ưa thích gì này, nhưng nếu đột nhiên xuất hiện người thứ ba tham dự vào, nàng lại buồn bực.
Dưới cái nhìn của Hạ Mạt, trực tiếp để Dã Lang cút đi là tốt nhất, nhưng Hạ Chí lại cứ muốn khiến Dã Lang tham dự vào, hành động này thật sự ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.
"Ngu ngốc cũng là đạo cụ tốt." Hạ Chí cười xán lạn, "Như vậy chúng ta mới có thể tiến hành đợt so tài thứ hai."
"Lần này chỉ là sai lầm, ta ném một lần nữa!" Lúc này Dã Lang lại kịp phản ứng, hiển nhiên hắn ta rất không cam lòng thất bại như vậy, vừa la hét hắn ta vừa có ý đồ đi nhặt mũi tên lên.
Nhưng hắn ta mới đi được hai bước đã cảm thấy bản thân bị người đạp một đạp, sau đó một luồng lực lượng khổng lồ không ngừng đẩy hắn ta đi tới.
Bịch một tiếng, Dã Lang đụng lên trên một bia tên, mà cho đến lúc này, rốt cục hắn ta cũng ngừng lại được. Dã Lang có chút không rõ ràng cho lắm xoay người, sau đó hắn ta phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ: "A!"
Dã Lang thấy rất nhiều mũi tên cùng phóng về phía hắn ta, trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn ta, mà hắn ta vốn không kịp né tránh, chỉ kịp phát ra một tiếng thét chói tai như thế.
Phịch!
Mấy mũi tên cùng phóng lên trên bia tên, đồng thời còn ghim Dã Lang lên trên bia tên. Mà Dã Lang rất nhanh đã phát hiện, thực ra hắn ta vốn không bị thương, nhưng lúc này, cả người hắn ta bị những mũi tên này ghim thành giá chữ thập, vốn không cách nào động đậy!
"Các ngươi đang làm cái gì? Người đâu, người đâu tới đây mau!" Dã Lang có chút hoảng sợ kêu to, cảnh tượng như thế này, hắn ta chỉ từng thấy trong phim ảnh trên ti vi, hắn ta chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải trong hiện thực, mà hắn ta còn trở thành bia ngắm!
Tiếng kêu sợ hãi của Dã Lang lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người, ngay cả nhân viên quản lý của câu lạc bộ cũng nhìn thấy, chẳng qua phản ứng của đa số người lại là lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, hiển nhiên bọn họ muốn chụp lại một màn có chút thần kỳ này. Sau đó ánh mắt những người này đồng thời lướt về phía Hạ Chí và Hạ Mạt, bởi vì thoạt nhìn, hiển nhiên chuyện này là do hai người bọn họ làm ra.
Hạ Chí cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác, chỉ nhìn về phía Hạ Mạt, nói rất chân thành: "Ta cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu vòng thứ hai của cuộc tranh tài, lúc này, chúng ta không thể chen rớt mũi tên của đối phương xuống, mà chúng ta sẽ cắm đầy mũi tên lên tấm bia. Người nào có thể cắm mũi tên cuối cùng lên bia, người đó sẽ thắng."
"Ngươi bắt chước mèo kêu trước." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
Hạ Chí vốn đang có cơ hội chuyển bại thành thắng, nhưng vấn đề ở chỗ mũi tên trong tay hắn vừa ném cho Dã Lang, đến lúc này, dĩ nhiên vòng thứ nhất là Hạ Chí thua mất.
"Được rồi." Hạ Chí lại rất dứt khoát, "Nguyện thua cuộc, meoooooo!"
Hạ Chí thật sự bắt chước tiếng mèo kêu, mà trên khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Mạt dường như đột nhiên tan hơn phân nửa, nhìn như thiếu chút nữa bật cười, nhưng tiếc nuối là cuối cùng nàng vẫn không cười thành tiếng.
"Mũi tên đâu." Hạ Mạt vươn ngọc thủ óng ánh trong suốt.
Trên tay Hạ Chí lập tức xuất hiện một chồng mũi tên thật dày, sau đó hắn lại phân một nửa cho Hạ Mạt: "Ngươi ném trước đi."
Lúc này Hạ Mạt cũng không do dự, trực tiếp ném một mũi tên ra, mà thấy mũi tên bay về phía mình, Dã Lang lại kinh hoảng kêu to: "A, cứu mạng, mau báo cảnh sát, người điên, đó là hai người điên!"
Phịch!
Mũi tên này cắm lên bia tên ngay sát mặt Dã Lang, hai chân Dã Lang run rẩy, không dám há miệng kêu gào nữa, bởi đột nhiên hắn ta phát hiện, chỉ cần bắp thịt trên gương mặt hoạt động cũng có thể khiến bản thân mình trúng tên!
"Các ngươi làm như vậy thật quá mức!" Lúc này, một giọng nói có chút phẫn nộ truyền đến, sau đó, một nam nhân xuất hiện trước mặt hai người.