Thật ra hiện tại Dã Lang rất khó chịu, thật ra hắn ta và Lăng Thần cũng không tính là có thâm thù đại hận gì, chỉ có chút đụng chạm nhỏ mà thôi, trước đó hắn ta gây sự với Lăng Thần chủ yếu là vì muốn biểu hiện một chút trước mặt người đẹp, nào biết được, trang bức không thành ngược lại còn bị làm nhục một phen.
Dã Lang tự nhận tất cả đều vì Hạ Chí, bởi rõ ràng thoạt nhìn Tequila và Hạ Chí rất quen thuộc, cũng chính vì vậy, mặc dù Dã Lang nói tới bên cạnh chơi, nhưng hắn ta vẫn luôn ngó chừng tình huống bên phía Hạ Chí, mà khi Hạ Mạt xuất hiện, Dã Lang lập tức giật nảy mình, trên thế giới này lại có nữ cảnh sát xinh đẹp khiêu gợi như thế sao?
Vốn dĩ Dã Lang không thích giao thiệp với cảnh sát lắm, trước đó khi Tequila nói mình là cảnh sát, Dã Lang đã muốn lui lại, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, Dã Lang kinh doanh một tiệm gọi là Quân Dụng Thường Thức, có rất nhiều thứ vốn không hoàn toàn hợp pháp.
Nhưng hiện tại, mặc dù thấy Hạ Mạt mặc đồng phục cảnh sát, nhưng Dã Lang vẫn không nhịn được tới gần, thực ra hắn ta đã đố kị với Hạ Chí, sao tên khốn kiếp này có thể quen biết nhiều nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy?
Nói chung, hiện tại Dạ Lang chỉ muốn lấy lại danh dự trước mặt Hạ Chí, đồng thời còn muốn thu hút sự chú ý của Hạ Mạt.
Mà trên thực tế, quả thật Dã Lang có thể khiến Hạ Mạt chú ý, sau đó, Hạ Mạt quay đầu nhìn về phía Dã Lang, lạnh lùng phun ra một chữ: "Lăn!"
Một chữ đơn giản lại lạnh băng khiến Dã Lang có chút ngẩn người, hệt như trên đầu bị rót một chậu nước đá, khiến hắn ta nhất thời không kịp phản ứng, cứ đứng như trời trồng như vậy.
Ngược lại, lúc này Hạ Chí lại mở miệng, một bộ muốn dạy dỗ Hạ Mạt: "Nữ hài tử phải ôn nhu một chút, cho dù ngươi có muốn người khác lăn, cũng phải ôn nhu mà khiến người lăn, tỷ như ngươi có thể hỏi hắn, hắn có thể cuộn tròn lại mà lăn đi không? Như vậy nghe ôn nhu hơn nhiều."
"Có bệnh!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ.
"Những lời này cũng không thể nói như vậy, ngươi có thể nói thế này, ngươi có bệnh à?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Phải biết vận dụng cả dấu chấm hỏi và từ ngữ cảm thán, như vậy nghe ôn nhu hơn."
"Ngươi thật sự có bệnh!" Hạ Mạt vẫn lạnh lùng, không có chút ôn nhu nào.
Lúc này, Dã Lang đứng bên cạnh rốt cục cũng kịp phản ứng, nhưng lúc này hắn ta lại hơi vui vẻ, bởi dưới cái nhìn của hắn ta, quan hệ giữa Hạ Chí và vị mỹ nữ cảnh quan này cũng không tốt, điều này cũng có nghĩa hắn ta vẫn còn cơ hội. Về phần Hạ Mạt vừa kêu hắn ta cút đi, có lẽ là vì đầu óc Dã Lang bị nước vào quá nhiều, hệt như hắn ta hoàn toàn không biết.
"Hạ lão sư, không bằng chúng ta đấu một lần đi, nếu ngươi thua thì chớ quấy rầy vị mỹ nữ cảnh quan kia." Dã Lang lại tìm tới Hạ Chí, có đôi khi, mỹ nữ thật sự có thể khiến người ta choáng váng đầu óc, đặc biệt là lúc này, có lẽ vì ở cùng Hạ Chí, nên luồng khí tức lạnh lẽo trên người Hạ Mạt cũng không còn quá rõ ràng như thường ngày.
Hạ Mạt bỗng quay đầu, trong đôi mắt đẹp bắn ra hàn mang lạnh lẽo dị thường, mà hai luồng sáng lạnh lẽo này khiến Dã Lang không tự chủ được rùng mình.
"Ôn nhu, phải ôn nhu." Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên, "Vào thời điểm này, cho dù muốn động thủ cũng phải để ta động thủ mới thích hợp."
Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Lại nói, vất vả lắm mới có người ngu ngốc tự đưa tới cửa chơi với chúng ta, cứ để hắn cút đi như vậy thật đáng tiếc, là rất đáng tiếc."
Nếu Dã Lang biết tình huống chân chính, có lẽ lúc này hắn ta nên cảm ơn Hạ Chí, bởi nếu không có Hạ Chí ngăn cản, chắc chắn Hạ Mạt đã ra tay.
"Muốn chơi tự ngươi chơi với hắn đi, ta không có hứng thú!" Hiển nhiên Hạ Mạt có chút mất hứng.
"Xem, đã nói ngươi hay buồn bực rồi, không biết tìm kiếm thú vui cho mình." Hạ Chí lắc đầu, "Chẳng qua cũng không sao, ta sẽ dạy ngươi, ai bảo hiện tại ta là lão sư đây?"
Không đợi Hạ Mạt nói thêm gì, Hạ Chí đã lại nhìn về phía Dã Lang, lười biếng nói: "Ngươi muốn đấu ném mũi tên với ta?"
"Dám không?" Dã Lang bày ra vẻ mặt khiêu khích.
"Ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ, ngươi xác định mình có thể ném mũi tên trúng bia từ vị trí này sao?" Trong giọng điệu của Hạ Chí có một tia trào phúng hờ hững.
"Không phải chỉ là ném phi tiêu cỡ lớn sao?" Dã Lang cười lạnh một tiếng, "Ta chơi ném phi tiêu ở quán bar, cho tới bây giờ đều chưa từng thua!"
Thật ra nói theo lẽ thường, nếu ngươi thấy có người từ vị trí mười mấy mét ném mũi tên trúng bia, sợ rằng đều sẽ cảm thấy hơi khó tin, nhưng vấn đề nằm ở chỗ lúc hai người Hạ Chí và Hạ Mạt chơi đùa, bọn họ ném quá tùy ý, thoạt nhìn chỉ như đang tùy tiện quăng ra, không cần tốn bao nhiêu sức lực, kết quả là vừa nhìn một chút Dã Lang đã cảm thấy, chuyện này rất đơn giản.
Cũng chính vì vậy, Dã Lang mới có thể chạy tới khiêu khích. Cứ việc trên thực tế, cho tới bây giờ hắn ta còn chưa từng ném tên bằng cách như vậy, nhưng hắn ta thực sự cảm thấy trò ném tên này cũng gần giống với trò ném phi tiêu trong quán bar.
"Thấy không? Trên thế giới này vốn có rất nhiều người ngu như vậy." Hạ Chí cười cười với Hạ Mạt, "Bọn hắn thấy người khác làm chuyện gì đó một cách rất nhẹ nhàng, liền cảm thấy mình cũng có thể làm một cách nhẹ nhàng như vậy."
Trong khi nói chuyện, Hạ Chí trực tiếp ném mũi tên trong tay về phía Dã Lang: "Ném đi, chỉ cần ngươi có thể ném mũi tên này tới bia, ta sẽ đấu với ngươi."