Rất nhanh hai người đã hành động, đoàng đoàng đoàng, từng viên đạn được bắn ra từ súng hơi, mà đồng thời, từng mũi tên cũng được bắn ra, tốc độ của hai người xấp xỉ nhau, dùng gần năm phút đồng hồ mới gần như cùng lúc kết thúc.
"Ta đi xem điểm!" Lúc này Trần Kỳ lại có chút tích cực.
Hạ Chí cũng không ngăn cản Trần Kỳ, hắn nhìn Lăng Thần và Tôn Ngọc Long, sau đó mở miệng nói: "Hai người các ngươi đều mắc phải một vấn đề trí mạng, đó chính là không đủ ổn, ngay nháy mắt khi Lăng Thần nổ súng, cánh tay hơi run rẩy, mà Tôn Ngọc Long cũng giống vậy, ngay khoảnh khắc ngươi buông tay, cánh tay ngươi cũng rung động."
"Hạ lão sư, thật ra ta cũng biết điểm này, ta vẫn luôn nghĩ biện pháp giải quyết." Lăng Thần lập tức nói.
"Hạ lão sư, ta phải làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề này?" Tôn Ngọc Long lại trực tiếp hỏi.
"Các ngươi cần luyện tập lực lượng, sở dĩ các ngươi sẽ run tay, thật ra mấu chốt là vì lực lượng không đủ." Hạ Chí thản nhiên nói: "Tốt rồi, kế tiếp, hai người các ngươi tự luyện tập là được, thế nhưng sau khi các ngươi về nhà, nhớ kỹ dù là sáng hay tối cũng phải luyện tập lực lượng thật nhiều. Về phần phải luyện tập lực lượng như thế nào, ta tin tưởng các ngươi không cần ta dạy."
Nói xong những lời này, Hạ Chí cũng không tiếp tục quan tâm tới Lăng Thần và Tôn Ngọc Long nữa, mà quay đầu nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt và Tequila: "Hai người các ngươi là người mới, cho nên ta sẽ tìm một người tới dạy kỹ thuật cơ bản nhất cho các ngươi trước."
"Hạ lão sư, là ai vậy?" Quan Tiểu Nguyệt có chút buồn bực.
Mới vừa nói xong, Quan Tiểu Nguyệt đột nhiên phát hiện trong tầm mắt nhiều thêm một nữ cảnh sát, mà nữ cảnh sát này cũng không phải Tequila, nhưng nàng cũng biết, vậy mà lại là Hạ Mạt.
"Chính là nàng." Hạ Chí cười xán lạn.
"Ngươi có bệnh!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí.
"Làm lão sư rất vui, việc vui như thế, ta quyết định chia sẻ với ngươi một chút." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Hai người các ngươi đi theo ta." Hạ Mạt dùng giọng điệu lạnh như băng nói một câu, sau đó nàng lại đi về phía sân bắn bên cạnh.
Trần Kỳ đã xem điểm trở về vô thức muốn đi theo, lại bị Hạ Chí gọi lại: "Ngươi chờ ở chỗ này đi, đợi khi vị Hạ cảnh quan xinh đẹp kia trở lại, ngươi có thể tới."
Đương nhiên Trần Kỳ ngoan ngoãn lưu lại, nhưng trong lòng lại đang nói thầm, rốt cuộc Hạ lão sư và vị Hạ cảnh quan xinh đẹp khêu gợi kia có quan hệ thế nào?
Hạ Chí tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó hắn ngồi đó lẳng lặng nhìn Hạ Mạt dạy kỹ thuật xạ kích cho Quan Tiểu Nguyệt và Tequila, khoảng chừng mười phút trôi qua, Hạ Mạt lại xoay người đi về phía hắn.
Trần Kỳ cũng tranh thủ thời gian đứng dậy đi về phía Quan Tiểu Nguyệt, những ngày này, Trần Kỳ đã thay đổi đến mức có phần giống với người hầu của Quan Tiểu Nguyệt.
"Làm lão sư không vui chút nào!" Hạ Mạt đi tới trước mặt Hạ Chí, thoạt nhìn nàng có chút tức giận.
"Đó là do ngươi quá buồn bực, không quen phát hiện lạc thú." Hạ Chí lười biếng nói: "Đến, ngồi xuống đi."
"Ngươi gọi ta đến chỉ để làm chuyện nhàm chán này?" Thoạt nhìn Hạ Mạt rất căm tức.
"Vừa lúc gặp phải Tequila, sau đó ta lại nghĩ tới chuyện gọi ngươi ra đây chơi." Hạ Chí duỗi lưng, "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cuộc sống của ngươi quá nhàm chán sao? Thỉnh thoảng ra ngoài ngắm phong cảnh một chút cũng rất thú vị."
"Ta thích đơn giản!" Hạ Mạt lạnh lùng nói, nhưng lần này, rốt cục nàng cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí.
"Đơn giản không phải là đơn điệu." Hạ Chí mỉm cười, "Đến, chúng ta chơi một trò chơi đi, bọn hắn bắn tên, chúng ta có thể ném mũi tên, nhìn xem kỹ thuật của người nào giỏi hơn."
Hạ Chí thoáng cái đã bắt được một chồng mũi tên rất dày trên tay, tiện tay phân cho Hạ Mạt một nửa: "Đến đây đi, thua bắt chước mèo kêu."
"Buồn chán!" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, "Ta mới không chơi!"
"Ta trước." Hạ Chí cầm lấy một mũi tên, sau đó ném ra ngoài.
Phịch!
Mũi tên này cắm lên trên bia ngắm cách đó chừng mười mấy mét, trúng ngay tâm bia.
"Ngươi thật nhàm chán!" Hạ Mạt có chút mất hứng, nhưng nàng vẫn cầm lấy một mũi tên, sau đó cũng ném ra ngoài.
Mũi tên này đồng dạng đang trúng tâm bia, hơn nữa, không chỉ có như vậy, còn đem trước mủi tên kia cho chen chúc rớt.
"Ta thắng." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, "Bắt chước mèo kêu đi!"
"Còn chưa kết thúc đâu, mũi tên trong tay chúng ta còn chưa hết." Hạ Chí vừa nói vừa ném ra một mũi tên, đương nhiên lại cắm trúng bia ngắm, chẳng qua, mũi tên này đã làm rớt mũi tên Hạ Mạt ném lên bia trước đó.
Hạ Mạt cũng ném ra theo, lại khiến mũi tên Hạ Chí đã ném ra phải rớt xuống đất.
Cứ như vậy, hơn mười lượt liên tục, trong tay Hạ Mạt đã không còn mũi tên, mà trong tay Hạ Chí lại còn một mũi tên, nhưng tất cả mũi tên trên bia ngắm đều là mũi tên của Hạ Mạt, tất cả mũi tên Hạ Chí ném ra đều bị nàng làm rớt xuống.
"Ngươi chuẩn bị bắt chước mèo kêu đi!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, tuy giọng điệu vẫn lạnh băng như vậy, nhưng dường như cũng có một chút đắc ý.
Dừng một chút, nàng lại bổ sung một câu: "Không được dùng dị năng gian dối!"
"Ừm, xem ra thật sự phải bắt chước mèo kêu." Hạ Chí lẩm bẩm, hắn chỉ còn một mũi tên, dường như kiểu gì cũng thua.
Giơ mũi tên trong tay lên, Hạ Chí đang chuẩn bị ném ra, đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói: "Ta nói này Hạ lão sư, loại trình độ này của ngươi đừng lấy ra so tài với mỹ nữ người ta, sớm nhận thua đi."
Người vừa nhô ra này lại chính là Dã Lang lúc trước, không đợi Hạ Chí nói thêm gì, hắn ta đã nhìn về phía Hạ Mạt: "Vị mỹ nữ cảnh quan này, không bằng chúng ta tới so một trận?"