Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 464 - Chương 463: Thua Bắt Chước Mèo Kêu (1)

Chưa xác định
Chương 463: Thua bắt chước mèo kêu (1)

Đây là một nữ nhân rất đẹp, nếu như nàng mặc đồng phục vào, hẳn nàng sẽ là một nữ cảnh sát rất xinh đẹp.

Dĩ nhiên nàng không phải Hạ Mạt, nàng là Tequila.

Chẳng qua, gặp được Tequila ở nơi này thật không quá bình thường, phải biết rằng, Tequila là cảnh sát, nếu nàng thật sự muốn chơi xạ kích, đương nhiên cục cảnh sát sẽ có sân huấn luyện chuyên môn, còn là súng thật đạn thật đây.

"Hạ lão sư, trùng hợp vậy?" Tequila cũng có chút sững sờ, nàng càng không ngờ tới mình lại gặp phải Hạ Chí ở chỗ này.

"Đúng là rất trùng hợp." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Long tiểu thư tới đây chơi với bằng hữu sao?"

"Cũng không phải." Tequila lắc đầu, "Hai người này là ta mới quen."

"Long tiểu thư, những người này là bằng hữu của ngươi?" Nam nhân đã gây sự với Lăng Thần trước mở miệng, nam nhân này rất khôi ngô, mặc áo ba lỗ nhiều màu, mà trên cánh tay phải của hắn ta cũng có hình xăm rất rõ ràng, chỉ có điều không biết rốt cuộc hình xăm kia là đầu sói hay là đầu chó.

Không đợi Tequila trả lời, nam nhân này đã trực tiếp chào hỏi Hạ Chí: "Nếu đã có quen biết với Long tiểu thư, vậy là người một nhà rồi, làm quen một chút đi, ta tên Dã Lang."

Nam nhân tự xưng Dã Lang vừa nói chuyện vừa vươn tay, một bộ muốn bắt tay với Hạ Chí.

"Biết liêm sỉ chút đi, ai là người một nhà với ngươi?" Giọng nói châm chọc vang lên, phát ra từ trong miệng Lăng Thần, "Còn Dã Lang đâu, ngươi cho rằng ngươi xăm hình đầu chó lên người là có thể giả làm sói sao?"

Đừng nhìn Lăng Thần có khuôn mặt tươi cười bẩm sinh, nhưng khi bắt đầu chỉnh người, hắn lại không kém cạnh chút nào, vì thế, hắn ta mới vừa dứt lời, sắc mặt Dã Lang đã gần tái đi.

"Lăng Thần, ngươi muốn chết sao? Đừng tưởng ngươi còn nhỏ là lão tử sẽ không đánh ngươi!" Dã Lang lập tức nổi giận, hắn ta đang định trang bức tán gái đây, vậy mà lại bị tiểu vương bát đản Lăng Thần này đánh mặt(1) ngay trước mặt mọi người!

(1) Đánh mặt: có nghĩa là đánh vô mặt hoặc bị người làm bẽ mặt, mất mặt, đôi khi nó cũng có nghĩa kiểu “tự vả vào mặt mình”, trong quá trình edit mình sẽ ghi chú thêm nghĩa nhiều ngôn ngữ mạng Trung Quốc, đạo hữu nào chưa biết thì biết thêm, biết rồi thì vui lòng lướt qua, đừng quạo nha.

"Muốn đánh ta?" Lăng Thần ngáp một cái, "Ngươi từng hỏi ý kiến của Hạ lão sư của ta chưa?"

"Hạ lão sư đúng không?" Dã Lang lại nhìn về phía Hạ Chí, mà lúc trước hắn ta vốn vươn tay ra, đương nhiên nay đã rụt trở về, trong giọng điệu của hắn ta cũng đã có bất thiện rất rõ ràng, "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên quản học sinh của ngươi, hắn như vậy rất dễ bị đánh ngươi biết không?"

"Như ngươi cũng rất dễ bị đánh, chẳng qua ta bề bộn nhiều việc, lười đánh ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Tốt rồi, hiện tại đang là giờ lên lớp, Trần Kỳ, ngươi qua bên kia lấy trang bị tới, súng hơi và cung tiễn mỗi thứ đều lấy hai cái, không cần bỏ sức lựa chọn, tùy tiện lấy là được rồi."

"Đã biết, Hạ lão sư." Trần Kỳ hơi lừ đừ, hắn ta phát hiện mình thật sự thành trợ thủ.

"Có phải các người..." Dã Lang rất căm tức, hắn ta cảm thấy mình bị người xem thường, không để ý tới.

Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, Tequila đã đột ngột quay đầu nhìn về phía hắn ta: "Ta nghĩ ban nãy ta quên nói cho các ngươi biết, ta là cảnh sát, cho nên ta khuyên các ngươi tốt nhất nên tránh sang một bên chơi trò của chính các ngươi, nếu không, bất cứ lúc nào ta cũng có thể bắt các ngươi vào cục cảnh sát."

"Cái gì?" Dã Lang biến sắc, "Long tiểu thư, ngươi… ngươi là cảnh sát?"

"Cần ta cho ngươi xem giấy chứng nhận không?" Giọng điệu của Tequila có chút lạnh lẽo, "Thông thường chỉ khi bắt người, ta mới cho đối phương xem giấy chứng nhận."

Sắc mặt Dã Lang lại tái biến, hắn ta còn muốn nói điều gì, nhưng đồng bạn của hắn ta đã kéo hắn ta một chút: "Quên đi, chúng ta tới đây để chơi, đi thôi."

Tuy thoạt nhìn Dã Lang còn có chút không cam lòng, nhưng vẫn bị kéo đi.

"Hạ lão sư, ta có thể đứng bên cạnh học tập không?" Lúc này Tequila lại mở miệng nói.

"Đương nhiên có thể." Hạ Chí bày ra vẻ mình không ngại.

"Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ trở thành cảnh sát, trước đây ta cũng chưa từng được huấn luyện, mà ta lại không thích tới trại huấn luyện của cảnh sát để luyện tập, cho nên ta mới tới đây thử trước một chút." Tequila giải thích nguyên nhân nàng tới đây, mà lúc này, thật ra trong tay nàng đã có một chiếc súng hơi.

Rất nhanh Trần Kỳ đã mang súng hơi và cung tiễn tới, mà Hạ Chí cũng lập tức mở miệng: "Đưa cho Lăng Thần một chiếc súng hơi, đưa cho Tôn Ngọc Long một bộ cung tiễn, cứ tùy tiện đưa một bộ là được, còn lại đưa cho Quan Tiểu Nguyệt."

Đương nhiên Trần Kỳ cũng lập tức làm theo, rất nhanh súng và cung tiễn đã được phân phát xong, mà Hạ Chí cũng dẫn theo mọi người đi tới một sân bắn.

"Thật ra trên mặt bản chất, xạ kích và bắn tên không có gì khác biệt, đều là nhắm mục tiêu, xạ kích. Chỉ có điều bắn tên có yêu cầu cao hơn một chút với lực lượng, mà hành động khi bắn tên hay khi bắn súng đều giống nhau." Hạ Chí quét mắt liếc mọi người, "Có thể sẽ có người nói cho các ngươi biết, trước tiên các ngươi phải làm quen với vũ khí của mình, nhưng thật ra yêu cầu của ta vừa lúc lại tương phản, ta sẽ không để các ngươi dùng vũ khí tiện tay, bởi nếu một ngày kia, khi các ngươi cần dùng loại vũ khí này, thông thường các ngươi sẽ không có quá nhiều lựa chọn, mà vũ khí của các ngươi cũng thường không tiện tay."

Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Lăng Thần, Tôn Ngọc Long, các ngươi cùng hướng về phía bia ngắm nổ súng và bắn tên, mỗi người mười lần, ừm, coi như một lần thi đấu đi."

"Cùng một bia ngắm?" Lăng Thần sửng sốt.

"Không sai, là cùng một bia ngắm, thật ra bia súng và bia tên nơi này không khác nhau." Hạ Chí gật đầu chắc chắn.

Hơi suy tư một chút, Hạ Chí lại bổ sung: "Các ngươi đứng trên cùng một đường thẳng, đồng thời nổ súng bắn tên, đừng ngừng lại, mãi đến khi kết thúc mới thôi."

"Được!" Lăng Thần rất có lòng tin, "Ta thắng chắc!"

"Đừng vui mừng quá sớm!" Tôn Ngọc Long hừ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment