Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 463 - Chương 462: Ta Cũng Sẽ Ở Bên Cạnh Ngươi (2)

Chưa xác định
Chương 462: Ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi (2)

"Nếu như tối nay ta đi tham gia yến hội, ngươi có thể đi chung với ta không?" Tô Phi Phi mở miệng lần nữa, lại nói tới một chuyện khác.

"Đương nhiên có thể." Hạ Chí không chút do dự, dường như với hắn, hết thảy đều là chuyện thuận lý thành chương.

Tô Phi Phi lại cười, nụ cười càng thêm mỹ lệ.

"Hiện tại hẳn ngươi phải lên lớp?" Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói, giọng nói hết sức ôn nhu động lòng người.

"Đúng là đã tới lúc." Hạ Chí gật đầu, "Vậy ta đi trước, Tô lão sư, gặp lại."

"Gặp lại." Tô Phi Phi điềm nhiên cười.

Hạ Chí xoay người không nhanh không chậm rời đi, Tô Phi Phi nhìn bóng lưng Hạ Chí, lại suy nghĩ tới xuất thần.

Khi Hạ Chí lái xe thương vụ Mercedes xuất hiện ở cổng trường, có bốn học sinh đã đứng chờ ở cửa, hai người trong đó chính là Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt, mà hai người khác cũng là hai nam sinh.

Hai người này cũng là học sinh lớp thiên tài, thoạt nhìn vóc dáng cao gần bằng nhau, đều chừng 175 cm, mà vóc người cũng đều hơi gầy, chỉ có điều, một người trong số đó như mang khuôn mặt tươi cười bẩm sinh, bất kể lúc nào hắn ta cũng như đang cười, mà người còn lại gần như trái ngược, hắn ta mang gương mặt khổ qua trời sinh, cho dù cười cũng sẽ như đang khóc.

"Đều lên xe đi." Hạ Chí ngồi trong buồng lái hô lên với bốn người.

Bốn người đều không do dự, bắt đầu mở cửa xe tiến vào trong xe, khi xe được lái đi, rốt cục Quan Tiểu Nguyệt cũng không nhịn được hỏi: "Hạ lão sư, chúng ta đi đây vậy?"

"Đương nhiên là đi học." Hạ Chí vừa lái xe vừa trả lời, "Hạng mục thể dục Lăng Thần lựa chọn là xạ kích, Tôn Ngọc Long lựa chọn bắn tên, cho nên chúng ta sẽ tới một câu lạc bộ vừa có thể xạ kích lại có thể bắn tên."

Trời sinh mặt mày vui vẻ là Lăng Thần, trời sinh mặt khổ qua là Tôn Ngọc Long, mà nghe nói như thế, thoạt nhìn Lăng Thần có chút hưng phấn, cười đến rất rực rỡ, mà Tôn Ngọc Long lại như không chút biểu cảm.

"Hạ lão sư, vậy ta học gì đây?" Quan Tiểu Nguyệt có chút sững sờ.

"Ngươi đều phải học." Hạ Chí trả lời.

"Hạ lão sư, ta cũng phải học hết sao?" Trần Kỳ không nhịn được hỏi.

"À, ngươi ngược lại, đều không cần học." Hạ Chí trả lời.

Ha ha!

Quan Tiểu Nguyệt không nhịn được bật cười.

Trần Kỳ lập tức cảm thấy buồn bực: "Hạ lão sư, vậy ngươi để ta tới làm gì vậy?"

"Làm trợ thủ, hoạt động một chút, thuận tiện phơi nắng một hồi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đối với ngươi, đây đã là rèn luyện rất tốt."

"Thật ra tài bắn súng và tài bắn cung của ta đều rất tốt." Trần Kỳ hơi không phục.

"Ngươi đang nói trong trò chơi đúng không." Quan Tiểu Nguyệt ở bên cạnh chen vào, hiển nhiên, hiện tại Quan Tiểu Nguyệt cũng biết chuyện trước đây Trần Kỳ vẫn luôn trầm mê trong trò chơi.

Trần Kỳ lập tức cạn lời, không cách nào phản bác, đúng là hắn ta đang nói tới trong trò chơi thật, trong trò chơi Con Đường Đế Vương này vẫn luôn lấy vũ khí lạnh làm chủ, nhưng cũng có súng, trong game, tài bắn súng và tài bắn cung của hắn ta đều tương đối xuất sắc.

Xấp xỉ nửa giờ sau, xe thương vụ Mercedes ngừng lại, đám người Hạ Chí và Quan Tiểu Nguyệt đều xuống xe. Ngẩng đầu, Quan Tiểu Nguyệt không khỏi nói ra: "Ba Chàng Lính Ngự Lâm? Tên của nơi này thật thú vị."

"Đáng tiếc nơi đây không có súng kíp, chỉ có súng hơi." Lăng Thần ở bên cạnh lại tiếp lời.

"Lăng Thần, ngươi đã từng tới đây?" Quan Tiểu Nguyệt hơi kinh ngạc.

"Từng tới chơi mấy lần." Lăng Thần gật đầu, "Nơi đây có thể tính là câu lạc bộ xạ kích lớn nhất thành phố Thanh Cảng, trong nước cấm súng ống, không cách nào chơi súng thật, không giống câu lạc bộ xạ kích ở nước ngoài đều dùng súng thật đạn thật."

Nhìn về phía Hạ Chí, Lăng Thần lại hỏi: "Hạ lão sư, trước đây hẳn ngươi thường xuyên chơi súng thật đúng không?"

"Với ta, súng có tác dụng không lớn." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó lại đi vào bên trong.

"Mặc dù nơi này không dùng súng thật, nhưng cung tiễn đều là thật." Tôn Ngọc Long vẫn không nói gì suốt đường đi, lúc này lại nói một câu, sau đó hắn ta cũng đi theo vào.

"Bây giờ là thiên hạ của vũ khí nóng, cung tiễn đã lỗi thời." Lăng Thần đuổi theo, trong giọng nói rõ ràng có chút không phục.

"Binh khí chưa từng lỗi thời, chỉ có người không biết dùng binh khí." Tôn Ngọc Long phản bác.

Quan Tiểu Nguyệt và Trần Kỳ nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút cổ quái, rốt cục bọn họ cũng phát hiện, dường như Lăng Thần và Tôn Ngọc Long hơi gay gắt với nhau.

Rất nhanh hai người đã đi vào câu lạc bộ, mà thật ra nơi này là câu lạc bộ xạ kích ngoài trời, bất luận là sân bắn hay là khu bắn tên đều nằm ở bên ngoài. Hôm nay khí trời cũng tốt, trời trong nắng ấm chân chính.

Dưới sự dẫn dắt của Hạ Chí, bốn người đi tới sân bắn, mà trong sân xạ kích lúc này đã có một vài người tới chơi. Thật ra, rất nhiều người đều muốn nghịch súng, chỉ có điều, người có cơ hội chơi súng thật chân chính cũng không nhiều lắm, cho nên có một số người ngứa tay, thích chạy đến câu lạc bộ xạ kích chơi súng hơi.

"A, đây không phải tay súng thiện xạ Lăng Thần trong truyền thuyết sao?" Đúng lúc này, một giọng âm dương quái khí truyền đến, "Không phải ngươi khinh thường việc chơi chung với chúng ta sao? Sao ngươi lại đến đây?"

"Cái này ngươi cũng tin? Hắn ta chỉ không thua nổi nên kiếm cớ mà thôi." Một giọng nói khác tiếp lời, "Lúc này hẳn hắn ta đã tìm người tới giúp đỡ."

Nương theo những giọng nói này, hai nam một nữ xuất hiện trong tầm mắt của đám người Hạ Chí.

Tầm mắt của Hạ Chí rơi xuống trên người nữ nhân trong đám người, vẻ mặt có vẻ hơi cổ quái.

Bình Luận (0)
Comment