"Thực sự cho ta?" Tô Phi Phi nhìn về phía Trương Thành Hùng, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện vẻ kinh ngạc rất rõ ràng, "Có phải bị nhầm rồi không?"
"Tô lão sư, người đề xướng yến hội này là Trương Thành Công, cũng chính là đường ca ta, khi hắn ta gửi thiệp mời cho ta ta còn cố ý hỏi xác nhận, cho nên tuyệt đối sẽ không mời nhầm." Trương Thành Hùng vừa nói vừa đưa thiệp mời về phía Tô Phi Phi, "Ngươi cũng có thể tự mình xem một chút."
Đợi khi Tô Phi Phi nhận lấy thiệp mời, Trương Thành Hùng lại bổ sung: "Trương Thành Công cũng không nói với ta vì sao lại muốn mời Tô lão sư tới, chẳng qua ta nghĩ, có lẽ là hắn ta thấy được ảnh Tô lão sư đánh đàn trên sân bóng hôm qua, đương nhiên cũng có thể là vì nguyên nhân gì đó khác, nếu Tô lão sư không muốn đi, thật ra cũng không cần đi."
"Thành Công Hội?" Tô Phi Phi mở thiệp mời, thấy tên địa chỉ được ghi trên thiệp mời, dường như nàng hơi kinh ngạc.
"À, đúng, thật ra Thành Công Hội là một câu lạc bộ tư nhân, người thành lập câu lạc bộ này chính là Trương Thành Công, không có gì đặc biệt." Trương Thành Hùng giải thích một chút.
"Giới hạn dẫn theo một người bạn khác phái?" Tô Phi Phi lẩm bẩm, "Yêu cầu này khá kỳ lạ."
"Tô lão sư, thật ra yêu cầu này cũng không thể tính là kỳ quái, bình thường, người nhận được thiệp mời đều chỉ có thể dẫn theo một người, phần lớn câu lạc bộ tư nhân đều có yêu cầu như thế, chỉ có điều Thành Công Hội hơi đặc biệt hơn một chút, yêu cầu phải là người khác phái." Trương Thành Hùng lại đứng bên cạnh giải thích, thoạt nhìn, dường như hắn ta rất xem trọng việc này.
"Sáu giờ tối, còn rất nhiều thời gian." Tô Phi Phi lẩm bẩm, sau đó nàng nhìn về phía Trương Thành Hùng, "Trương tiên sinh, ta sẽ suy nghĩ."
"Được, Tô lão sư, vậy ta đây không quấy rầy các ngươi nữa." Lúc đầu Trương Thành Hùng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn nhìn Hạ Chí, rốt cục hắn ta vẫn quyết định nói ít một chút thì tốt hơn, thế là hắn ta lập tức cáo từ rời khỏi.
"Người biết ta rất ít, chuyện này thực sự có chút kỳ quái." Tô Phi Phi nhìn bóng lưng Trương Thành Hùng, tự lẩm bẩm nói.
"Ngươi có thể thử dự đoán tương lai một chút." Hạ Chí cười ôn hòa.
"Hiện tại ta còn chưa thể chủ động biết trước một việc, mỗi một lần biết trước đều như ngẫu nhiên xuất hiện." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Ngươi đã từng nói với ta, muốn ta không nên bài xích tương lai của ta, thế nhưng ta phát hiện, dường như trong lòng ta vẫn có chút bài xích, không, càng giống như có chút hoảng hốt."
"Không nên bài xích năng lực của ngươi, lại càng không nên hoảng hốt về năng lực của ngươi, chỉ có như vậy, năng lực của ngươi mới có thể trở nên mạnh mẽ." Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, "Ngươi cũng có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi lại hoảng hốt?"
"Trước đó khi chúng ta biết quán bar sẽ bốc cháy, chúng ta đã đi ngăn cản chuyện này, nhưng ta biết, trên thế giới này, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều tai nạn xảy ra, bởi vì những tai nạn này thường sẽ cách chúng ta rất xa, cho nên thông thường chúng ta không có cảm giác đặc biệt gì với chúng." Giọng nói của Tô Phi Phi rất nhẹ, nhưng nhiều thêm một chút trầm trọng, "Nhưng nếu những tai nạn này đều ở rất gần chúng ta thì sao? Chúng ta còn có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra không?"
Tô Phi Phi ngửa đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp dị thường của nàng nhìn Hạ Chí: "Nếu có một ngày, ta có thể biết trước tất cả tai nạn và bất hạnh sẽ xảy ra, nhưng ta không cách nào ngăn cản hết thảy, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh, ngươi nói xem, ta còn có thể chịu đựng nổi sao?"
"Tô lão sư, thật ra chúng ta đều hiểu, thế giới này chắc chắn sẽ có bất hạnh và tai nạn, đây là chuyện mà ai cũng không cách nào thay đổi, mà đại đa số người chúng ta thường chỉ quan tâm tới bất hạnh và tai nạn của người bên cạnh mình." Giọng điệu của Hạ Chí hết sức nhu hòa, "Có một ngày, quả thật ngươi có khả năng biết trước rất nhiều bất hạnh và tai nạn, mà trong đó, phần lớn là chuyện ngươi không thể thay đổi, nhưng ngươi có biết quan trọng nhất là gì không?"
Trên mặt Hạ Chí xuất hiện nụ cười xán lạn: "Quan trọng nhất thật ra cũng không phải chuyện ngươi không thể thay đổi, mà là ngươi đã thay đổi cái gì, ngươi thiện lương đã định trước ngươi sẽ chủ động đi cứu vớt một số người, mà thật ra đây mới là quan trọng."
"Thế nhưng ta lo lắng, ta sẽ phải chịu bất hạnh này quấy rầy." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói, vẻ mặt có hơi bất an.
"Ngươi sẽ khiến một số người thoát khỏi bất hạnh, mà đối với những người này, thế giới của chính bọn hắn sẽ vì ngươi mà trở nên tươi đẹp, những ngươi mà ngươi không cách nào ngăn cản bất hạnh đúng là sẽ trở thành một phần trong cuộc đời ngươi, nhưng ngươi nên khiến những chuyện tốt đẹp này chiếm vị trí càng quan trọng hơn trong sinh mệnh ngươi." Nụ cười trên mặt Hạ Chí vẫn tươi như trước, "Đương nhiên, ta còn có thể nói cho ngươi biết, khi năng lực của ngươi trở nên càng mạnh mẽ hơn, ngươi có thể chủ động biết trước tất cả, quãng thời gian đó, nếu không phải ngươi đã bị hỗn loạn, ngươi không cần biết trước bất cứ chuyện gì."
"Thật ra, những thứ này ta đều hiểu." Trong giọng nói của Tô Phi Phi mơ hồ có một chút mềm yếu, "Nhưng ta vẫn cảm thấy sợ hãi."
"Không cần sợ, có ta ở đây." Giọng điệu của Hạ Chí tương đối thản nhiên, "Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Phi Phi không tự chủ được lóe lên thần thái khác thường, sau đó, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng cũng hiện lên nụ cười rực rỡ, mà nụ cười này cũng khiến nàng có vẻ càng thêm mỹ lệ, thoát tục.