Mà thật ra Charlotte vốn không cần Thu Đồng chăm sóc, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Hạ Chí và Charlotte không thể nói điều này cho Thu Đồng.
"Tư tưởng của ngươi thực sự rất không lành mạnh." Hạ Chí nhìn Charlotte, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cái này gọi là cha nào con nấy." Charlotte chớp chớp mắt.
"Đợi sau này khi ta và Đồng Đồng sinh con gái, nhất định sẽ khiến nữ nhi ta cách xa ngươi một chút." Hạ Chí duỗi lưng, "Lại nói tiếp, hình như có không ít dị năng giả nước ngoài tới thành phố Thanh Cảng, có phải ta nên trực tiếp đưa ngươi cho bọn họ không đây?"
"Ba ba, nếu như ngươi đưa ta cho người khác, Đồng Đồng tỷ tỷ sẽ không sinh nữ nhi với ngươi." Charlotte nói rất chân thành.
"Hiện tại không phải ngươi vai sắm tới nghiện rồi chứ?" Hạ Chí nhìn Charlotte với ánh mắt quái dị.
"Ba ba, người ta rất có đạo đức nghề nghiệp!" Charlotte cười hì hì.
"Ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện nếu một ngày kia, ngươi khôi phục bình thường, ta nên giải thích như thế nào với Đồng Đồng sao?" Hạ Chí nhìn Charlotte, giọng điệu hờ hững, vẻ mặt lại nghiêm túc.
"Dường như đây đúng là một vấn đề." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Charlotte cũng trở nên có chút nghiêm túc, "Ta rất thích Đồng Đồng tỷ tỷ, ta cũng không muốn để nàng khổ sở, chỉ có điều chắc chắn chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết."
"Không phải chúng ta, là ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Trước khi ngươi khôi phục bình thường, tốt nhất ngươi nên nghĩ ra biện pháp giải quyết."
"Biết rồi, ta sẽ nghĩ ra biện pháp." Charlotte bĩu môi, "Nếu như thật sự không thể nghĩ ra biện pháp, cùng lắm thì chúng ta thực sự sinh một đứa là được!"
"Biện pháp này đã bị phủ quyết, đổi cái khác." Hạ Chí nói rất dứt khoát.
"Đổi thì đổi, hừ!" Charlotte cau mũi, "Ăn no rồi, ta đi ngủ mỹ dung!"
"Một tiểu hài tử ba tuổi ngủ mỹ dung cái gì?" Hạ Chí tức giận nói.
"Mỹ dung phải mỹ từ nhỏ!" Charlotte nói xong câu đó liền chạy vào phòng ngủ.
Hạ Chí cũng không tiếp tục quan tâm tới nàng, chỉ không chút hoang mang ăn bữa sáng.
Sau bữa sáng, Hạ Chí rời khỏi ký túc xá, sau đó tùy ý đi lung tung trong sân trường. Hôm nay trường trung học phổ thông Minh Nhật rất an tĩnh, ngược lại không phải vì đám học sinh đã về nhà, trên thực tế, gần như không có mấy học sinh trở về, nhưng đối với mọi người, hôm qua hệt nhưu một trận cuồng hoan, mà bây giờ, tất cả mọi người đều bị trận cuồng hoan ảnh hưởng. Vì thế, trên cơ bản, lúc này bọn họ còn đang ngủ.
Hạ Chí đi tới hồ nhân tạo trong sân trường rốt cục cũng ngừng lại, bởi vì hắn thấy một người, một tiên tử váy trắng tóc dài phấp phới.
Tô Phi Phi đang ngồi bên hồ, nhìn hồ nước lăn tăn tới xuất thần, dường như có tâm sự gì đó, đến mức Hạ Chí đã tới bên cạnh nàng nàng cũng không phát hiện.
Hạ Chí cũng không kinh động nàng, chỉ đứng bên cạnh, đứng rất an tĩnh.
Đủ qua ba phút, Tô Phi Phi mới hồi phục tinh thần lại, sau đó nàng liền a một tiếng: "Hạ lão sư, ngươi… ngươi đến đây lúc nào vậy?"
"Vừa tới một hồi." Hạ Chí mỉm cười, giọng nói ôn hòa, "Thật ra hồ này không tệ chút nào, chỉ là cá vàng được nuôi trong hồ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn."
"Hạ lão sư, ngươi tìm ta có việc gì sao?" Lúc này Tô Phi Phi đã khôi phục bình thường, nàng cười nhẹ một tiếng với Hạ Chí, mở miệng nhẹ giọng hỏi.
"Ta chỉ tùy tiện đi dạo trong trường học, thấy ngươi ở nơi này nên ta tới." Hạ Chí ăn ngay nói thật, "Chẳng qua, thoạt nhìn, dường như ngươi có tâm sự."
"Ta có một vấn đề, đã nghĩ mãi mà không rõ." Tô Phi Phi nhẹ giọng nói: "Lúc đầu ta muốn đi hỏi ngươi, nhưng lại không muốn quấy rối ngươi."
"Tô lão sư, ta hy vọng ngươi hiểu một việc, đó chính là, bất luận ngươi tới tìm ta vào lúc nào, với ta, đó đều không phải quấy rối." Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, giọng nói hết sức nhu hòa, "Nếu ta đã đưa ngươi đến trường trung học phổ thông Minh Nhật, như vậy, ta sẽ giải quyết tất cả vấn đề giúp ngươi."
"Ta hiểu được, cảm ơn." Tô Phi Phi cười thản nhiên, "Thật ra không chỉ là ta không muốn quấy rối ngươi, ta còn muốn tận hết khả năng tự mình giải quyết vấn đề, dù sao ta cũng không muốn trở thành trói buộc."
Nói đến đây, trên mặt Tô Phi Phi đột nhiên lộ ra nét mặt cổ quái, sau đó nàng lại nói tiếp: "Có người tới tìm chúng ta."
Bên này, Tô Phi Phi vừa dứt lời, Hạ Chí đã đột nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn lại, sau đó, hắn lập tức nhìn thấy một cái bóng quen thuộc, vậy mà lại là Trương Thành Hùng.
Trương Thành Hùng bước nhanh về phía hai người, sau đó hắn ta lên tiếng chào Hạ Chí: "Hạ lão sư, Tô lão sư, các ngươi đều ở đây sao."
"Có việc thì nói mau đi." Hạ Chí lười biếng nói.
"Ách, Hạ lão sư, là như vậy, chỗ ta có một tấm thiệp mời, là thiệp mời một yến hội tư nhân đêm nay, ta muốn..." Thoạt nhìn, vẻ mặt Trương Thành Hùng có chút quái dị.
"Ta không có hứng thú gì với loại yến hội như vậy, ta tin tưởng Đồng Đồng nhà ta cũng không có hứng thú gì." Hạ Chí ngắt lời Trương Thành Hùng, trực tiếp mở miệng nói.
"Cái này… Hạ lão sư, ta… ta nói rồi ngươi đừng nóng giận." Trương Thành Hùng thật sự sợ Hạ Chí, nhưng hắn vẫn nói tiếp, "Thật ra, thật ra cái thiệp mời này không phải đưa cho ngươi, cũng không phải đưa cho Thu Đồng tiểu thư, là… là cho Tô lão sư."
"Cho ta?" Tô Phi Phi lập tức sửng sốt, mặc dù nàng có năng lực biết trước, nhưng nàng cũng không biết trước chuyện này.
Hạ Chí cũng có chút kinh ngạc, hắn thật không nghĩ tới, lại có người mời Tô Phi Phi đi tham dự yến hội.