Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 460 - Chương 459: Cùng Lắm Thì Chúng Ta Thực Sự Sinh Một (1)

Chưa xác định
Chương 459: Cùng lắm thì chúng ta thực sự sinh một (1)

Dường như lời nói của soái ca nước ngoài này không thể tạo thành chút ảnh hưởng gì với Mạc Ngữ, bước tiến của Mạc Ngữ cũng không dừng lại, cứ việc soái ca nước ngoài này cản phía trước, nhưng phải biết rằng, đường rất rộng, mà hiển nhiên Mạc Ngữ định vượt qua từ bên cạnh.

Nhưng lần này, Mạc Ngữ muốn vượt qua cũng không dễ dàng như vậy.

Tuyến đường Mạc Ngữ chạy bộ đột nhiên biến thành đường cong không có chút quy luật nào, nhưng bất luận là nàng chạy về phía bên trái hay là chạy về phía bên phải, là đi tới hay lui về phía sau, soái ca nước ngoài này vẫn có thể xuất hiện ở vị trí phía trước cách nàng mấy mét.

"Mạc Ngữ tiểu thư, không nên có ý đồ chạy trốn, với ta, tốc độ của ngươi thật sự quá chậm." Soái ca nước ngoài dùng ánh mắt kiêu căng nhìn Mạc Ngữ.

"Tăng tốc độ hoặc lực lượng là dị năng thường thấy nhất, mà giữa tốc độ và lực lượng cũng có liên hệ rất chặt chẽ, ngươi chủ tu dị năng tốc độ, nhưng tốc độ của ngươi cũng không đủ nhanh." Giọng nói của Mạc Ngữ vẫn trong trẻo lạnh lùng mà trấn định như cũ, trong khi nói chuyện, đột nhiên nàng lại động, lần này, tuyến đường chạy của nàng trở nên rất quỷ dị, nhìn sơ qua dường như nàng đang chạy vòng, nhưng mỗi lần nàng chạy xong một vòng tròn, trên thực tế chính là tiến về phía trước một chút, mà nàng đang tiến tới với phương thức kỳ diệu vô cùng!

Soái ca nước ngoài lại chạy càng nhanh hơn, cả người hắn ta như hóa thành một cái bóng, nhưng điều quỷ dị là hắn ta vẫn không cách nào thật sự theo kịp Mạc Ngữ, mỗi một lần hắn ta có ý đồ bắt lấy Mạc Ngữ, đều kém như vậy một chút.

"Tốc độ của ngươi quá chậm." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mạc Ngữ khiến soái ca nước ngoài như bị đả kích mang tính hủy diệt, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không thông, rõ ràng tốc độ của mình nhanh hơn Mạc Ngữ rất nhiều, vì sao mình vẫn không thể đuổi kịp nàng?

"Gặp quỷ rồi, rút lui!" Soái ca nước ngoài lập tức mất lòng tin, phía trước, trường trung học phổ thông Minh Nhật đã trong tầm mắt, hắn ta có chút không dám đuổi tiếp. Sau khi phân phó một tiếng, hắn ta lại xoay người nhanh chóng rời đi. Mà hai người mới vừa nhảy từ trên xe xuống cũng lập tức lên xe lại, xe cũng nhanh chóng biến mất.

Tuyến đường chạy bộ của Mạc Ngữ cũng nhanh chóng khôi phục bình thường, đón tia nắng ban mai, nàng chạy về phía trường trung học phổ thông Minh Nhật. Xấp xỉ hai phút sau, nàng đã xuất hiện trước mặt Hạ Chí, ngừng lại.

"Mười hai phút ba mươi chín giây." Mạc Ngữ báo thời gian, "Hạ lão sư, ngươi hy vọng ta có thể chạy xong trong bao lâu?"

"Sau này ta sẽ không đưa ra thời gian chính xác, mỗi một lần, ngươi chỉ cần khiến mình làm được tốt nhất là đủ." Hạ Chí mỉm cười, "Tốt rồi, đi về nghỉ ngơi đi."

"Được, Hạ lão sư gặp lại." Mạc Ngữ xoay người đi vào vườn trường, mà chuyện đã xảy ra trên đường, nàng lại không nói một chữ.

Hạ Chí xoay người nhìn bóng lưng Mạc Ngữ, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên, đối với biểu hiện hiện tại của Mạc Ngữ, hắn vẫn rất hài lòng.

"Ta vừa xem camera giám sát, Mạc Ngữ thiếu chút nữa đã bị bắt cóc, ngươi không định đi xử lý một chút sao?" Người què đi tới, có chút mê hoặc hỏi.

"Không cần." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Hiện tại vừa lúc Mạc Ngữ cần một chút người bồi luyện."

"Chẳng trách." Người què lập tức hiểu được, hắn ta biết rõ, nếu Mạc Ngữ gặp nguy hiểm thật, Hạ Chí nhất định sẽ ra tay, mà Hạ Chí không ra tay, vậy chỉ có thể là vì hắn biết bản thân Mạc Ngữ có thể xử lý.

Lúc này Hạ Chí lại đi về phía phòng bảo vệ, kêu một tiếng: "Lỗ Ban."

Lỗ Ban vội vàng đi ra, cung kính hỏi: "Ngài có gì dặn dò?"

"Ta cần ngươi làm một loại vũ khí giúp ta, thoạt nhìn như đồ chơi cho tiểu nữ hài ba tuổi sử dụng, không cần quá khỏe vẫn có thể sử dụng, trọng điểm của vũ khí là lực lượng, không cần quan tâm tốc độ." Hạ Chí nói ra yêu cầu đại khái của mình, mà hiển nhiên vũ khí này là để Charlotte sử dụng.

"Được, ta lập tức đi chuẩn bị." Lỗ Ban vội vã đồng ý.

"Không cần phải vội, có thể từ từ làm." Hạ Chí nói xong câu đó lại xoay người rời đi.

Trở lại ký túc xá, Thu Đồng và Charlotte còn đang ăn điểm tâm, mà vừa nhìn thấy Hạ Chí đi đến, Thu Đồng đã ngáp dài, đứng dậy muốn đi: "Cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi, ta rất buồn ngủ, hôm nay rảnh rỗi, ta về ngủ thêm một chút."

"Đồng Đồng, thật ra ngươi có thể ngủ chung với ta, ban ngày chắc chắn sẽ không buồn ngủ nữa." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Như vậy nhất định Đồng Đồng tỷ tỷ sẽ càng buồn ngủ hơn." Charlotte lại lập tức xen mồm.

"Tiểu hài tử không hiểu thì đừng nói lung tung!" Hạ Chí trừng Charlotte.

"Gì vậy, ai nói ta không biết? Nếu ngươi và Đồng Đồng tỷ tỷ ngủ chung, chắc chắn cả đêm Đồng Đồng tỷ tỷ sẽ không cách nào ngủ được, ban ngày nàng không mệt mỏi mới là lạ." Charlotte có chút không phục.

"Charlotte, ngươi theo cha ngươi học toàn cái gì vậy?" Thu Đồng nghe thấy, khuôn mặt đỏ bừng, tiểu nha đầu này toàn nói thứ lung tung gì vậy!

Không đợi Charlotte nói thêm gì, Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Đừng cả ngày dạy mấy thứ không lành mạnh này cho nữ nhi ngươi!"

"Đồng Đồng, ngủ là rất chuyện rất lành mạnh." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.

"Bây giờ, ta sẽ lập tức đi làm chuyện lành mạnh!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó xoay người rời đi, đúng là nàng cũng rất buồn ngủ thật, hiện tại mỗi sáng sớm nàng đều đặt đồng hồ báo thức để mình phải rời giường trước sáu giờ, nàng làm như vậy đương nhiên là vì chăm sóc Charlotte.

Bình Luận (0)
Comment