Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 471 - Chương 470: Chỉ Là Vai Phụ Trong Thế Giới Này (2)

Chưa xác định
Chương 470: Chỉ là vai phụ trong thế giới này (2)

"Ba ba, ngươi sắp bị đánh rồi!" Charlotte ngẩng đầu, một bộ hả hê, "Đồng Đồng tỷ tỷ nói muốn đánh ngươi."

Charlotte mới vừa nói xong lời này đã thấy Thu Đồng bước ra từ phòng bếp, trên tay còn bưng hai cái mâm, thoạt nhìn nàng đang nấu cơm.

"Đồng Đồng, nghe nói ngươi muốn đánh ta?" Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, "Đến đây đi, đánh là thương mắng là yêu, bất cứ lúc nào cũng chào đón Đồng Đồng tới đánh ta."

Thu Đồng đặt đồ ăn lên bàn cơm, sau đó hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Ngươi lại chạy đi đâu? Ngươi bỏ một mình Charlotte ở nhà, ngươi không biết làm như vậy rất không an toàn sao?"

"Đồng Đồng, ta lên lớp." Hạ Chí bày ra vẻ mặt vô tội.

"Hôm nay là chủ nhật, lên lớp cái gì?" Thu Đồng có chút không tin, nhưng rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, "Ngươi lại dạy riêng cho đám học sinh lớp thiên tài kia?"

"Ừm, cũng không phải dạy riêng, lần này ta một lúc dạy bốn học sinh đây." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.

"Cho dù là lên lớp, nhưng chẳng lẽ ngươi không thể dẫn theo Charlotte sao?" Thu Đồng còn bất mãn, "Cho dù ngươi không dẫn theo nàng cũng có thể tìm người trông nàng giúp ngươi, nàng mới ba tuổi, sao có thể ở nhà một mình?"

"Đồng Đồng, thật ra ta có biện pháp có thể giải quyết tốt vấn đề này." Hạ Chí cười xán lạn, "Chúng ta ở chung đi."

"Nghĩ khá lắm!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Còn không bằng để ta ở chung với Charlotte, ngươi ở một mình!"

"Tốt lắm tốt lắm, Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta ở chung đi." Charlotte vỗ bàn tay nhỏ, một bộ cầu còn không được.

"Chuyện này không được." Hạ Chí lại há miệng phủ quyết, "Ta phải làm một ba ba tốt, đích thân chăm sóc nữ nhi."

Charlotte ở đó bĩu môi, tên đại bại hoại này nói xạo hoàn toàn không cần viết bản nháp.

"Lười nghe ngươi nói nhảm, ăn cơm đi!" Thu Đồng tức giận nói.

Cơm nước đã được bày lên bàn, lần này là Thu Đồng đích thân xuống bếp.

"Đồng Đồng, tài nấu nướng của ngươi không tệ." Rất nhanh Hạ Chí đã lên tiếng tán dương, "Cũng chỉ kém ta một chút, cho nên, lần sau để ta nấu đi."

"Đồng Đồng tỷ tỷ, tài nấu nướng của tỷ rất tuyệt." Charlotte cũng yêu kiều nói: "Chỉ là rơi thiếu chất một chút, ta muốn ăn thịt."

"Nữ nhi ngoan, lần này ngươi nói rất đúng." Hạ Chí cũng biểu thị tán thành.

"Ăn đồ ăn của các ngươi đi!" Thu Đồng hừ một tiếng, hai cha con nhà này thật không hổ là cha con, nấu cơm cho bọn hắn, thế mà bọn hắn còn chọn ba lấy bốn, không phải chỉ là nàng không biết làm món mặn thôi sao?

"Ba ba, ngươi ăn nhiều một chút!" Charlotte gắp đồ ăn cho Hạ Chí.

"Nữ nhi ngoan, cơ thể ngươi đang phát triển đây, ngươi mới nên ăn nhiều." Hạ Chí trực tiếp gắp đầy rau xanh vào bát Charlotte.

"Này, hai người các ngươi đủ lắm rồi!" Thu Đồng bất mãn, "Không thích ăn thì lập tức tới căn tin, nơi đó cũng có cơm!"

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta chỉ quan tâm ba ba thôi." Charlotte chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, một bộ vô tội.

"Đúng, Đồng Đồng, ta cũng chỉ quan tâm nữ nhi." Vẻ mặt kia của Hạ Chí trông cũng rất vô tội.

"Ta sẽ không bao giờ nấu cơm cho hai người các ngươi nữa!" Thu Đồng tức giận nói.

"A!" Hạ Chí và Charlotte cùng vỗ tay hoan hô, chúc mừng thắng lợi.

"Ta ăn no rồi!" Thu Đồng để đũa xuống, trực tiếp rời khỏi bàn.

"Oa, ba ba, ngươi lại chọc Đồng Đồng tỷ tỷ tức giận rồi!" Charlotte bày ra vẻ rất khoa trương hô lên.

"Nữ nhi ngoan, rõ ràng là ngươi không ngoan chọc Đồng Đồng tức giận." Hạ Chí trừng mắt Charlotte.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Charlotte chớp chớp mắt, "Ba ba, ngươi mau ăn sạch đồ ăn điđi."

"Đến, nữ nhi ngoan, ngươi ăn nhiều một chút." Hạ Chí lập tức gắp đồ ăn cho Charlotte.

"Ba ba ngươi cũng ăn nhiều một chút." Động tác của Charlotte cũng không chậm.

Vì vậy, cứ như vậy, Thu Đồng nhìn hai cha con nhà này dùng phương thức hiếm thấy tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn nàng nấu ra, vừa dở khóc dở cười vừa cảm thấy chút mất hứng trong lòng cũng dần tiêu tán mất.

"Thật không hổ là hai cha con." Trong lòng Thu Đồng thầm than thở.

"A, ăn xong rồi, đi dạo phố thôi, ba ba ngươi rửa chén đi!" Charlotte nhảy từ trên ghế xuống.

"Các ngươi muốn đi dạo phố sao?" Hạ Chí có chút kinh ngạc.

"Ta đã hẹn Hàn Tiếu cùng đi dạo phố, Charlotte muốn theo chơi." Thu Đồng trả lời.

"Đúng, đây là thời gian hoạt động của nữ sinh chúng ta, ba ba ngươi đừng đi theo." Charlotte lập tức nói.

"Được rồi, buổi tối rất có thể ta cũng bận, chính các ngươi đi chơi đi." Đối với chuyện này, Hạ Chí cũng không ngại.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, chắc chắn buổi tối ba ba lại hẹn hò với nữ nhân khác!" Charlotte lập tức nói.

"Ta lười quản hắn." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Tốt rồi, Charlotte, chúng ta đi thôi."

Rất nhanh Thu Đồng đã dẫn theo Charlotte rời khỏi, đương nhiên Hạ Chí sẽ không đi rửa chén thật, đợi Thu Đồng rời đi rồi, trên bàn lập tức tự động sạch sẽ, mà bát đũa đương nhiên cũng trực tiếp biến mất.

Nguyên một buổi chiều, thật ra Hạ Chí vẫn luôn ở lại trong ký túc xá, mãi đến khi sắp năm giờ rưỡi, khi nơi cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Hạ Chí mới nhảy lên từ trên ghế sofa, đi tới cửa, mở cửa.

Một tiên nữ váy trắng ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa, dĩ nhiên là Tô Phi Phi.

"Tô lão sư, ngươi đã chuẩn bị đi tham gia yến hội kia rồi sao?" Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười có chút xán lạn.

Bình Luận (0)
Comment